Trương Minh Vũ sững sờ.
Mệnh lệnh?
Lấy đâu ra mệnh lệnh đây...
Haizz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.
Cuối cùng cũng không hy vọng gì nữa.
Tự dựa vào bản thân vậy...
Tần Minh Nguyệt thấy vậy mắt lóe sáng nói: "À... gặp chuyện gì cứ gọi cho tôi".
Nói xong cô ta liền vứt cho anh tờ danh thiếp.
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt: "Ít ra cô cũng còn chút lương tâm".
Anh duỗi tay nhặt lấy tờ danh thiếp.
Tuy nhiên đúng lúc này, cửa nhà hàng đột nhiên bị người ta kéo mạnh ra.
Một giọng nói trầm thấp vang lên: "Ông chủ, cho hai bát mì!"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Quay đầu nhìn, con ngươi lập tức co lại.
Có hai người đàn ông đang đứng sau lưng anh.
Một người mặc áo khoác da, một người ôm nón bảo hiểm, họ thở hổn hển!
Đây... chẳng phải hai người đi xe gắn máy kia sao?
Chuyện này... trùng hợp quá?
Bọn họ... không nhìn thấy xe cảnh sát sao?
Mắt Tần Minh Nguyệt lập tức lóe lên sự phức tạp, nhưng không hề phát hiện ra.
Hai người đàn ông nhanh chóng ngồi xuống.
Trương Minh Vũ rất cẩn thận, anh vội vàng chu miệng với Tần Minh Nguyệt.
Tần Minh Nguyệt nhíu mày, lạnh lùng quát: "Bảo tôi hôn anh à?"
"Cô bị điên hả?"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Chuyện quái gì vậy?
Hai người đàn ông lập tức sững sờ, phát hiện ra Tần Minh Nguyệt đang ngồi trong góc!
Bộ đồng phục cảnh sát mặc của cô ta trông rất chói mắt!
Hai người đàn ông ngẩn người!
Chạy mãi... cuối cùng lại tự chui đầu vào rọ?
Bọn họ không đuổi tiếp sao?
Trương Minh Vũ trợn trừng mắt, tiếp tục chu môi!
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng quát: "Còn bắt tôi hôn? Anh muốn ăn đòn hả?"
Trương Minh Vũ gấp muốn
chết, đứng dậy hét: "Hôn hôn hôn! Hôn cái cứt! Tôi bảo cô nhìn hai người kia!"