Giọng bà ta vô cùng tức giận.
Trương Minh Vũ nhíu mày nói: "Mẹ... sao mẹ biết?"
Lý Phượng Cầm điên cuồng gào lên: "Người ta gọi điện đến tận nhà họ Lâm rồi!"
Trương Minh Vũ nghe thấy vậy lập tức trợn tròn mắt.
Lý Phượng Cầm nói tiếp: "Cái thằng vô dụng này! Nếu như con gái tao mà xảy ra chuyện gì, mày không xong với tao đâu!"
Trương Minh Vũ không thèm quan tâm, vội vàng hỏi: "Bọn họ nói cái gì?"
Lý Phượng Cầm tức giận nói: "Sao tao biết được! Cũng đâu phải gọi cho tao! Tao nói cho mày biết, mày mau tìm con gái tao..."
Trương Minh Vũ lập tức nhíu mày.
Chẳng đợi nói xong anh đã cúp mày.
Trừ việc mắng chửi ra còn có gì nữa đây?
Trương Minh Vũ đứng dậy, vội vàng xông về phòng điều tra.
Rầm!
Trương Minh Vũ mở cửa xông vào!
Trong phòng lập tức trở nên yên lặng.
Trương Minh Vũ nhìn quanh.
Trong phòng thẩm vấn có không ít người đang bận rộn, Tần Minh Nguyệt cũng ở trong số đó.
Giọng nói nặng nề vang lên: "Vớ vẩn! Ai cho cậu vào đây?"
Trương Minh Vũ giật mình.
Quay đầu nhìn lại, một người đàn ông trung niên sắc mặt uy nghiêm đang ngồi giữa.
Tần Minh Nguyệt nhíu mày nói: "Cục trưởng Phùng, vị đây là chồng của người bị hại".
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh nhớ lần trước đâu phải vị cục trưởng này.
Nhưng anh không quan tâm nhiều.
"Có thể xác nhận được vị trí cuộc điện thoại của kẻ bắt cóc gọi cho nhà họ Lâm không?", Trương Minh Vũ lo lắng nói.
Tần Minh Nguyệt nhíu mày nói: "Không được, chúng tôi vẫn đang giám sát, nhưng không phát hiện ra sóng".
"Bọn chúng không dùng thiết bị bình thường".
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Đúng lúc này, điện thoại Trương Minh Vũ bỗng rung lên.
Lấy ra xem thì là tin nhắn.
Nội dung của tin nhắn: "Cảng Hoa Châu, phòng 2.36 dưới lòng đất".
Con ngươi Trương Minh Vũ bỗng nhiên co rút.
Cái này...
Cẩn thận nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra một dãy số gửi tin nhắn, có hai mươi số!
Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Có tin tức!"
Tần Minh Nguyệt cầm lấy điện thoại, con ngươi xinh đẹp lóe sáng!
"Ai gửi vậy?", Tần Minh Nguyệt lo lắng hỏi.
Trương Minh Vũ lắc đầu nói: "Không biết, chắc là... người giúp tôi".
Ngoài ra, Trương Minh Vũ chẳng nghĩ được lý do gì khác.
Tần Minh Nguyệt quay người, vội vàng nói: "Cục trưởng
Phùng, có địa chỉ cụ thể rồi, chúng mau phái người qua!"