Cô mím chặt môi, vẻ mặt nhăn nhó vì đau đớn!
Thế nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng không kêu lên tiếng nào!
Anh hốt hoảng, lồng ngực phập phồng thở dốc, viền mắt đỏ hoe!
Máu trên ngực cô vẫn đang không ngừng chảy.
“Trương Minh Vũ… cẩn… cẩn thận”, Lâm Kiều Hân gian gian cất giọng nói.
Anh quay ngoắt đầu lại!
Gã đàn ông buộc tóc lộ vẻ mặt ác độc, tay trái khẽ vuốt ve cần cổ.
Tay phải lại lấy ra thêm một chiếc ám khí!
Gã ta đang muốn lấy mạng Lâm Kiều Hân!
Tròng mắt của anh lập tức co rút lại.
Ám khí ngắm rất chuẩn, cho dù anh dẫn theo cô tránh đi cũng không thể thoát nổi!
Anh hạ quyết tâm, dứt khoát ngồi xổm xuống che chắn trước người cô!
Trong mắt bùng lên lửa giận bừng bừng!
Lâm Kiều Hân khó nhọc lên tiếng: “Trương Minh Vũ… anh… anh… mau… đi… đi đi!”
Giọng của cô tràn đầy khẩn cầu.
Anh nhỏ giọng thì thầm: “Yên tâm, tôi không chết được đâu”.
Cơ thể mềm mại của cô khẽ run lên!
Anh…
Giờ phút này, cơ thể gầy gò của anh chẳng khác nào một ngọn núi nguy nga vững chãi!
Trong đầu cô bỗng hiện lên một ý nghĩ phức tạp.
Tần Minh Nguyệt bị đám đàn em quấn lấy không dứt ra được!
Ánh mắt xinh đẹp của cô ta cũng hiện lên vẻ lo lắng!
Giây tiếp theo, gã đàn ông buộc tóc cười lạnh một tiếng, bộ dạng như chuẩn bị ra tay!
Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, cơ bắp toàn thân đều căng cứng lại!
Trong mắt Lâm Kiều Hân tràn đầy tuyệt vọng.
Tần Minh Nguyệt cũng kinh hãi gào ầm lên: “Trương Minh Vũ, anh mau tránh ra đi!”
Anh nhếch miệng nở nụ cười bất lực.
Anh mà tránh ra, vợ anh sẽ xong đời.
Ánh mắt của gã đàn ông buộc tóc loé lên tia lạnh lẽo!
Trương Minh Vũ biết gã ta sắp hành động rồi.
Anh nhắm chặt hai mắt, cả người cứng đờ, chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận cơn đau.
Trong lúc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc!
“Đoàng!”
Tiếng súng nổ trầm đục bỗng vang lên!
Gã đàn ông buộc tóc giật mình thon thót!
Gã ta vô thức nhảy sang bên cạnh né tránh theo bản năng!
Dù phản ứng rất nhanh
nhạy nhưng gã ta vẫn bị bắn trúng một phát vào cánh tay!