Trương Minh Vũ chế nhạo: "Anh Hà lại tới đây chịu đòn à?"
"Mày..."
Hà Gia Hoa vừa nghe xong thì nổi điên.
Khiêu khích trắng trợn như thế, ai mà không điên tiết cho được!
Triệu Khoát kéo hắn lại.
Hà Gia Hoa híp mắt, lạnh giọng nói: "Bạn cũ của mình, cậu bị thương rồi sao? Hai ngày nay tiết trời hơi xấu, cậu phải cẩn thận chứ!"
Dứt lời, ánh mắt hắn âm trầm như bể nước đục.
Một lời hai nghĩa.
Lâm Kiều Hân cười khẩy, đáp trả: "Không cần cậu nhọc lòng, có người bảo vệ tôi rồi, tôi an toàn lắm".
Nhưng giữa lúc đó, một giọng nói quái gở vang lên: "Sợ là cậu ta... không bảo vệ cô nổi đâu".
Câu vừa dứt, Chung Tử Kính dẫn Chung Hải tới đây nhập cuộc.
Ầm!
Cơn phẫn nộ tột cùng bùng nổ trong nháy mắt!
Chung Tử Kính!
Trương Minh Vũ nheo mắt lại, trong mắt tràn ngập lửa giận.
Kẻ đầu têu tới rồi!
Nhưng cuối cùng anh vẫn nhẫn nhịn.
Giờ không được manh động.
Dù chuyện gì xảy ra đi chữa cũng không được phá hỏng kế hoạch.
Trương Minh Vũ nhếch mép: "Tao có thể bảo vệ cô ấy hay không, mày còn chưa biết à?"
"Tao vừa cứu được cô ấy đấy thôi".
Nói xong, anh nhếch môi cười giễu cợt.
Chung Tử Kính tạo dáng tay hình hoa lan và lạnh lùng nói: "Dám khiêu khích tao? Mày không sợ người trong lòng mày... lại mất tích lần nữa à?"
Ánh mắt của anh ta cũng cực kỳ căm phẫn.
Lần trước để Lâm Kiều Hân bỏ trốn.
Hôm nay tuyệt đối không được vuột mất cơ hội!
Vừa nghe thấy câu này, vẻ hốt hoảng hiện lên trong đôi mắt bồ câu của Lâm Kiều Hân.
Cô từng chứng kiến sự đáng sợ của Chung Hải!
Trương Minh Vũ híp mắt lại, cười gằn: "Ban ngày ban mặt mà mày dám?"
Triệu Khoát lại nở nụ cười ẩn ý: "Ban ngày ban mặt? Phòng ốc kín bưng thế này... sao biến thành ban ngày ban mặt rồi?"
Ai nghe thấy lời này cũng sửng sốt.
Hắn nói vậy là có ý gì?
Triệu Khoát đưa mắt nhìn
quanh, trêu đùa: "Các vị, các vị... có thấy gì không?"