Bên cạnh hắn là hai tên đàn ông lực lưỡng!
Hình như họ đang bàn luận chuyện gì đó…
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng.
Hà Gia Hoa trợn mắt hỏi: “Trương Minh Vũ? Mày… Sao mày lại ở trên tàu?"
Tần Minh Nguyệt cũng ở đây!
Đây không phải là nơi giao dịch của Chung Tử Kính sao!
Chẳng lẽ…
Hà Gia Hoa trợn to đôi mắt, thân thể từ từ run rẩy!
Nếu chuyện này bị bại lộ, Chung Tử Kính sẽ tiêu đời.
Nhà họ Hà cũng tiêu theo!
Bọn cớm đều ở đây!
Ừng ực!
Hà Gia Hoa nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “Ha ha ha… Tình cờ quá, trùng hợp quá”.
Mẹ kiếp! Đúng là tình cờ quá đi mất!
Một lúc sau, một đám bảo vệ vọt tới cửa sổ!
Đội trưởng đội bảo vệ hét lên một tiếng: “Đứng yên hết! Tất cả đứng yên cho tôi!”
Anh ta vừa nói vừa leo ra cửa sổ!
Vẻ mặt đầy tức giận!
Trương Minh Vũ dí tay vào sát mặt của tay đội trưởng.
Anh dùng sức một chút rồi đẩy tên đó trở về!
Trương Minh Vũ bực bội nói: “Được rồi đấy, anh đừng có phá đám nữa! Không thấy bọn tôi đang gấp à!”
Đội trưởng hốt hoảng.
Ánh mắt tràn đầy vẻ mờ mịt!
Bảo mình đừng phá đám nữa?
Trương Minh Vũ cười hớn hở: “Cái đó… Anh Hà à, mấy người làm việc trước đi, bọn tôi đi trước đây”.
Dứt lời, anh cầm cánh tay của Tần Minh Nguyệt.
Đi tới phía sau!
Một đám bảo vệ đều ngẩn tò te, ánh mắt đầy mờ mịt.
Hà Gia Hoa đờ ra tại chỗ.
Trương Minh Vũ vui mừng trong lòng, tăng nhanh bước chân.
Chạy lẹ cho rồi!
Nhưng chưa đợi anh đi được được mấy bước thì Hà Gia Hoa hét lên: “Người đâu! Anh Chung! Chung…”
Rầm!
Hắn không kịp nói dứt câu thì đã bị Tần Minh Nguyệt
đạp ngã xuống đất!