"Cẩn thận!"
Trương Minh Vũ chợt quát một tiếng!
Tần Minh Nguyệt nằm xuống đất không hề do dự!
Keng!
Âm thanh thanh thúy vang lên.
Nhìn kỹ lại thì thấy đó là một phi tiêu hoa mai đã đâm sâu vào mặt đất!
Là gã đàn ông buộc tóc!
Trương Minh Vũ híp mắt lại, trong lòng càng lo lắng hơn!
Trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt cũng tràn đầy sự cảnh giác!
Hai người lồm cồm đứng dậy.
Đúng lúc này, một giọng nói nghiền ngẫm vang lên: "Không tồi, không ngờ lại tránh được, lãng phí một phi tiêu của ông đây!”
Nhìn theo hướng giọng nói phát ra, họ thấy một bóng đen đang ngồi trên đỉnh con tàu!
Biết ngay là sẽ đến mà!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, tâm trạng vô cùng nặng nề!
Thực lực của người đàn ông này thật đáng sợ!
Gã đàn ông buộc tóc cân nhắc: "Để tôi xem mấy người có thể tránh thoát được mấy cái!"
Nói xong gã ta lại phóng phi tiêu tiếp!
Đồng tử Trương Minh Vũ chợt co rút!
Lại nữa!
"Chạy!"
Trương Minh Vũ quát to.
Anh xoay người nhảy qua lan can xuống tầng dưới cùng!
Tần Minh Nguyệt theo sát phía sau!
Đôi mắt Chung Hải híp lại, ông ta lập tức đứng dậy đuổi theo!
Trương Minh Vũ bắt đầu thấy sốt ruột.
Hai người nhanh chóng chạy tới đuôi tàu.
Chung Hải ở phía sau vẫn đuổi theo sát nút.
Gã đàn ông buộc tóc di chuyển trên đỉnh tàu rất nhanh!
Hiện tại đã chạy được một khoảng rồi.
Hiển nhiên là không thể nhảy xuống biển.
Nhưng...
Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể lách sang một bên khác ở đuôi tàu.
Chạy về đầu tàu!
Không có đường lui!
Trong nháy mắt, hai người đã tới trước phần nửa trước của con tàu.
Chỗ này mở đèn sáng rực, người nô nức nối đuôi nhau!
Hai người nhảy thẳng vào trong đám đông.
Họ vốn định lợi dụng biển người để che lấp tầm nhìn.
Nhưng gã đàn ông buộc tóc cứ nhìn chằm chằm vào mặt bọn họ.
Chung Hải ở phía sau thì vẫn đuổi theo ráo riết!
Bất đắc dĩ, hai người đành phải tiếp tục
chạy tới đầu tàu!