Giọng nói vô cùng lạnh lùng!
Bên tai tất cả mọi người như nghe thấy tiếng nổ!
Tất cả đều sững sờ.
Em trai?
Nhưng cơ thể Trương Minh Vũ bắt đầu run rẩy!
Giọng nói này... là chị sáu!
Chị sáu đến rồi!
Trương Minh Vũ cuộn chặt nắm đấm, trong lòng cảm thấy kích động!
Các cô gái tự động dàn ra tạo thành một con đường.
Một bóng người thon thả bước đi ở chính giữa.
Cô ấy mặc áo da và quần da, khí chất vượt trội, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành!
Đây chính là Hàn Quân Ngưng!
Chung Tử Kính và Hà Gia Hoa nhíu mày, trong lòng cảm thấy hoang mang.
Mọi người đều sững sờ.
Trên du thuyền, im lặng như tờ!
Hàn Quân Ngưng tay cầm súng, lạnh lùng nói: "Em trai, lại đây!"
Trương Minh Vũ mỉm cười!
Kéo tay Tần Minh Nguyệt đi qua đó!
Mọi người giờ mới bừng tỉnh!
Trương Minh Vũ cười nói: "Chị sáu, sao chị đến đây vậy?"
Hàn Quân Ngưng vuốt v e khuôn mặt của Trương Minh Vũ, dịu dàng nói: "Em trai chị bị người ta bắt nạt, chị sao có thể không đến được chứ?"
Một câu nói nhưng khiến Trương Minh Vũ vô cùng kích động.
Có chị ở đây, tốt thật đấy!
Hàn Quân Ngưng nhanh chóng ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Đám người của nước Thái Dương, dám gây chuyện ở Hoa Châu hả?"
Vừa dứt lời, mọi người liền sững sờ!
Hàn Quân Ngưng nhìn Chung Tử Kính.
Đây là... người của nước Thái Dương?
Đám người của nước Thái Dương đứng trên thuyền nhíu mày, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Chung Tử Kính nhíu mày, lạnh lùng nói: "Người đẹp, cô nhận nhầm người rồi đúng không? Chúng tôi không phải người của nước Thái Dương!"
Hàn Quân Ngưng cười khẩy nói: "Tôi bảo anh là ai thì anh chính là người đấy".
Trương Minh Vũ ngẫm nghĩ một số thứ.
Mấy chị không xen vào việc của nhà họ Lâm được.
Chẳng nhẽ...
Trương Minh Vũ cười tươi.
Quy luật cứng nhắc, nhưng người thì linh hoạt.
Chị sáu thông minh thật!
Chung Tử Kính híp mắt, ánh mắt nghiêm trọng.
Nhiều người như thế này...
Một lúc lâu sau, Chung Tử Kính trầm giọng nói: "Ông Umekawauchi, mấy ông
không định giúp tôi sao?"