Trương Minh Vũ gật đầu.
Mắt Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Tình... huống gì vậy?
Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt mới nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt kỳ lạ.
Anh không đơn giản.
Hàn Quân Ngưng không cười nữa, cô lạnh lùng nói: "Tập hợp!"
Vừa dứt lời, hai mươi nữ chiến sĩ xếp hàng chỉnh tề phía trước mặt.
Chung Tử Kính và Hà Gia Hoa ngồi xổm dưới đất.
Lo lắng sợ sệt.
Hàn Quân Ngưng ngẩng đầu nói: "Giới thiệu với mọi người, đây... là em trai tôi".
Trong giọng nói có vài phần kiêu ngạo.
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Một giây sau, hai mươi chiến sĩ quỳ một chân xuống đất!
Đồng thanh nói: "Xin chào thiếu chủ!"
Thanh âm cao vút, cực kỳ đều!
Trương Minh Vũ thực sự sợ hết hồn!
Tần Minh Nguyệt bất giác lùi lại theo bản năng, con ngươi xinh đẹp tràn ngập sự khiếp sợ!
Thiếu chủ?
Ánh mắt Trương Minh Vũ tràn ngập sự mờ mịt.
Cái này...
Một lúc sau, Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Chị sáu, cái này...”
Hàn Quân Ngưng cười tươi như hoa, nói: "Đây là những người chị tự mình bồi dưỡng, sau này em sẽ là thiếu chủ của họ".
"Đợi đến khi chị hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ có thể đi theo em".
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, ánh mắt tràn ngập sự hoang mang!
Đi theo mình?
Lại nhìn lại, hai mươi nữ chiến sĩ vẫn đang quỳ dưới đất!
Hàn Quân Ngưng có hơi xấu hổ bảo: "Đợi chị, nhiệm vụ của chị sắp hoàn thành xong rồi!"
Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Chị sáu, không vội, chị đừng để mình bị mệt quá".
"Bây giờ em cũng tự bảo vệ được bản thân mình rồi".
"Huống hồ... còn có cô ấy".
Nói xong anh liền kéo Tần Minh Nguyệt lại.
Tần Minh Nguyệt cũng lúng túng không kém.
Hàn Quân Ngưng im lặng.
Trương Minh Vũ lúng túng đáp: "Vậy.... mấy người
mau đứng dậy đi".