Cơ thể Chung Tử Kính run rẩy!
Xong đời rồi!
Hà Gia Hoa ngớ người, run rẩy ngồi bên cảnh.
Không dám ngẩng đầu lên!
Mắt Tần Minh Nguyệt lóe sáng.
Một lúc sau cô ta mới nói: "Được rồi, nhớ giữ lại mạng ".
Một câu nói nhưng khiến cơ thể Chung Tử Kính run rẩy!
Trương Minh Vũ gật đầu, xông qua.
Chung Tử Kính sợ hãi!
"Mày... mày định làm gì!"
Chung Tử Kính vừa nói vừa lùi về sau!
Trương Minh Vũ híp mắt, cười nói: "Làm gì? Cậu chủ Chung đúng là quý nhân nên hay quên nhỉ?"
"Chuyện bắt vợ tao đi mày quên nhanh như thế sao?"
Khóe miệng Chung Tử Kính co giật!
Quả nhiên!
Hắn sao có thể quên được!
Trương Minh Vũ đứng cạnh hắn, nhìn xuống, lạnh lùng nói: "Vợ tao chịu khổ thế nào, hôm nay... mày sẽ phải đền gấp trăm ngàn lần!"
Chung Tử Kính sững sờ.
Một giây sau liền nhìn thấy Trương Minh Vũ giơ chân lên, nặng nề hạ xuống!
Chung Tử Kính hoảng sợ!
Bốp!
Tiếng động nặng nề vang lên.
"Á!"
Chung Tử Kính hét lớn!
Hà Gia Hoa nhìn mà ngớ người!
Hai mắt vô cùng ngạc nhiên!
Trương Minh Vũ không hề cho dự, lại đạp thêm phát nữa!
"Á!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Chung Tử Kính đau đến mức nằm lăn lộn dưới đất!
Người trốn trong khu phòng nghỉ ở phía xa cũng sững sờ!
Mắt ai cũng lóe lên sự khiếp sợ!
Đây là cậu chủ nhà họ Chung đấy!
Đánh như vậy sao?
Tiếng kêu thảm thiết nhanh chóng vang khắp du thuyền!
Tần Minh Nguyệt không nhịn nổi nhìn qua.
Trương Minh Vũ vẫn điên cuồng phát ti3t!
Trong ánh mắt tràn đầy lửa giận!
Trong đầu anh chỉ còn lại hình ảnh vết roi chằng chịt trên
cơ thể Lâm Kiều Hân!