Trương Minh Vũ mỉm cười thần bí.
Mọi người đều sững sờ.
Hàn Thất Thất trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, kinh ngạc hỏi: "Chẳng nhẽ... do anh làm sao?"
Hử?
Vừa dứt lời, sắc mặt tất cả mọi người liền hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Đùa... sao!
Sắc mặt Trần Thắng Nam hiện lên năm chữ “Thật không thể tin nổi!”
Lâm Diểu há miệng, ngớ người.
Trương Minh Vũ cười nói: "Không bàn về vấn đề này nữa, nhà họ Hà nhất định sẽ tiêu đời thôi".
Mọi người đều kinh ngạc.
Anh đang... âm thầm thừa nhận sao?
Đúng là do Trương Minh Vũ làm.
Chuyện này...
Lâm Kiều Hân mỉm cười.
Dường như rất đắc ý.
Trương Minh Vũ lại nói: "Trần Thắng Nam, tí nữa cô sắp xếp giúp tôi, nhà họ Hà phá sản rồi, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người muốn hợp tác với bộ phận vận chuyển của chúng ta".
Trần Thắng Nam gật đầu.
Ánh mắt lóe lên sự hưng phấn.
Đúng là... sướng quá!
Công nhân của bộ phận vận chuyển cũng kích động hẳn lên!
Tìm hiểu tình hình một chút, rồi tan họp.
Trương Minh Vũ về văn phòng của mình.
Giải quyết được nhà họ Hà cũng được coi là xử lý xong mối đại họa trong lòng Trương Minh Vũ.
Nhưng vẫn còn nhiều khó khăn lắm.
Muốn phát triển lần nữa...
Mắt Trương Minh Vũ sáng lên.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên.
Long Tam gọi tới.
Trương Minh Vũ bắt máy
Giọng nói nặng nề của Long Tam nhanh chóng vang lên: "Cậu Minh Vũ, không biết tại sao những thành viên khác của nhà Âu Dương chưa vào Hoa Châu".
"Bây giờ đang ở biên giới Hoa Châu".
Hả?
Trương Minh Vũ kinh ngạc, mắt lóe lên sự nghi ngờ.
Âu Dương Triết chẳng phải vội lắm sao?
Long Tam nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ... chúng cũng gặp phải áp lực nào đó".
Trương Minh Vũ gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy người của Thần Ẩn thì sao?"
Long Tam cung kính đáp: "Tạm thời người của Thần Ẩn chưa có tin tức gì, nhưng chỉ cần vào Hoa Châu tôi sẽ điều tra".
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Nếu không đến...
Trương Minh Vũ nói: "Tôi muốn đến Tĩnh Châu một chuyến".
Đầu giây bên kia im lặng một lúc.
Một lúc sau, Long Tam nói: "Tôi đi với cậu".
Trương Minh Vũ lắc đầu: "Anh ở lại đi, Kiều Hân cần người bảo vệ".
"Nếu có nguy hiểm tôi sẽ lập tức quay lại".
Điện thoại chìm vào trong im lặng.
Một lúc sau, Long Tam nói: "Được, có tin tức gì tôi sẽ thông báo cho cậu trước tiên".
Trương Minh Vũ mỉm cười.
"Được".
Anh nhanh chóng cúp máy.
Trương Minh Vũ biết, Long Tam không yên tâm về anh.
Nhưng anh cũng không yên tâm về Lâm Kiều Hân.
Không còn nhiều thời gian nữa, anh nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách chuẩn bị.