Mẹ nó!
Trương Minh Vũ sợ giật mình, vội tránh ra.
Bốp!
Người kia đâm vào cửa rồi...
Nhìn lại, hóa ra là... Hàn Thất Thất...
Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.
Đúng là thiên tài!
"Ái ôi!"
Hàn Thất Thất xoa đầu khẽ kêu.
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt hỏi: "Đau không?"
Hàn Thất Thất liếc mắt nói: "Anh nói xem!"
Nói xong cô ta lại xoa trán, có vẻ hơi mất hồn mất vía rồi.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Cô sao vậy? Muốn cái gì đây?"
Hàn Thất Thất giờ mới nghĩ ra, vội vàng nói: "Tôi muốn xin nghỉ, tôi có chuyện phải đi mấy ngày".
Xin nghỉ...
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Cô thiên kim này mà cũng biết xin nghỉ sao?
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, cô bận cái gì vậy?"
Hàn Thất Thất lo lắng nói: "Tôi đi Tĩnh Châu một chuyến, mẹ tôi bị bệnh nặng, tôi phải đi xem sao".
Bị bệnh nặng?
Nhưng ngay sau đó, mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.
Tĩnh Châu?
Trùng hợp vậy sao?
Trương Minh Vũ hào hứng hỏi: "Cô định đi lúc nào?"
Hàn Thất Thất nhíu mày, khó chịu nói: "Mẹ tôi bị bệnh nặng, anh vui vẻ như thế làm gì?"
Trương Minh Vũ lúng túng.
Hàn Thất Thất trợn mắt nói: "Tí nữa sẽ đi, sao vậy?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao, cô cho tôi đi ké một đoạn được không? Tôi cũng đi Tĩnh Châu!"
Hàn Thất Thất nghi ngờ hỏi: "Anh đi làm gì?"
Trương Minh Vũ cười đáp: "Nhà họ Triệu".
Hả?
Hàn Thất Thất trợn trừng mắt.
Nhưng cô ta nhanh chóng lắc đầu nói: "Tôi khuyên anh nên bỏ ý định này đi, Tĩnh Châu không giống Hoa Châu đâu".
"Nếu nhà họ Triệu ở Hoa Châu thì anh còn có cơ hội".
"Nhưng ở Tĩnh Châu..."
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt nói: "Bảo cô đưa tôi đi, cô quản
nhiều thế làm gì?"