Thời gian không còn nhiều nữa, anh phải nhanh lên!
Nhưng Tĩnh Châu rộng lớn thế, anh chẳng quen ai cả.
Làm thế nào nhỉ...
Trương Minh Vũ lập tức cảm thấy lo lắng.
Trời sắp tối rồi.
Phải nhanh lên thôi!
Nhân lúc mấy công ty chưa tan sở, anh đến trung tâm môi giới bất động sản xem sao.
Nhưng đi xem một vòng, vẫn chưa tìm được tòa nhà phù hợp.
Không có tòa nhà thì sao xây được khách sạn?
Đợi đến khi anh đi ra khỏi trung tâm môi giới, trời cũng đã tối rồi.
Mẹ nó.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, bắt đầu hoang mang.
Làm thế nào đây?
Trời tối rồi, mấy công ty liên quan đến bất động sản cũng tan sở rồi.
Ùng ục.
Bụng anh kêu lên.
Haizz.
Trương Minh Vũ thở dài một hơi.
Ăn cơm đã.
Anh xoay người, bắt đầu đi loanh quanh trên đường.
Tòa nhà cao vút, ánh đèn lung linh.
Nơi đây rất sầm uất.
Chưa đi được mấy bước trước mặt anh đã xuất hiện một khách sạn.
Đình Lập?
Tên kiểu gì vậy...
Trương Minh Vũ mỉm cười, bước vào trong khách sạn.
Nhưng sau khi vào trong, Trương Minh Vũ liền sững sờ.
Khách sạn lớn như vậy mà trống không.
Tình huống gì vậy?
Không buôn bán nữa à?
Nhìn quanh một vòng mới phát hiện ra hai nhân viên đang nghịch điện thoại di động.
Trương Minh Vũ khách khí hỏi: "Còn hoạt động không?"
Nhân viên phục vụ sững sờ.
Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy anh liền lầm bầm: "Có hoạt
động mà, anh ăn gì?"