Chuyện quái gì vậy?
Anh khó chịu đáp: "Tôi đang bảo tôi có thể đầu tư nhưng chúng ta phải ký hợp đồng".
"Nhỡ may đến lúc đó cô nói lời không giữ lấy lời thì sao?"
"Dù sao cũng không phải con số nhỏ".
Quan Na cười khẩy không ngừng.
Vẫn còn giả vờ à?
Làm bộ làm tịch! Chờ tôi chủ động!
Ngây thơ!
Nhưng Trương Minh Vũ còn chưa bại lộ, cô ta vẫn chưa có lý do để phát ti3t.
Quan Na cười nói: "Được, chúng ta đi thôi".
Nói xong cô ta liền đi ra chỗ thang máy.
Trương Minh Vũ sững sờ hỏi: "Đi đâu?"
Quan Na cười nói: "Ký hợp đồng, anh hối hận rồi hả?"
Á...
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Không có, tôi cứ nghĩ rằng..."
Nói xong anh vội vàng đi theo.
Quan Na cười khẩy, quay người đi vào thang máy.
Trương Minh Vũ cũng đi theo.
Nhưng mấy bảo vệ cũng tiến đến.
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Nhưng cuối cùng không nói gì cả.
Anh chỉ muốn xử lý cho xong chuyện khách sạn.
Nhất cử nhất động của anh đều lọt vào mắt Quan Na, sự lạnh lẽo trong cô ta ngày càng nhiều.
Quay đầu nhìn, cô ta đánh mắt với mấy bảo vệ.
Bảo vệ âm thầm gật đầu.
Tinh!
Thang máy nhanh chóng dừng lại.
Quan Na đưa Trương Minh Vũ đi vào văn phòng.
Bảo vệ đứng ngoài cửa.
Quan Na ngồi trước màn hình máy tính, bắt đầu soạn hợp đồng.
Lời của Trương Minh Vũ đã cảnh tỉnh cô ta.
Nguyện vọng lớn nhất của cô ta là bảo vệ Lập Đình, cho dù phải
nhường lại ghế bà chủ này.