Trương Minh Vũ hỏi: "Mẹ cô sao rồi?"
Hàn Thất Thất chán nản đáp: "Vẫn yếu lắm, nhưng bây giờ cũng được coi là an toàn".
Trương Minh Vũ gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Đợi một lúc, Hàn Thất Thất dường như không có ý định kể lể.
Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, anh cười nói: "Đi thôi, hôm nay vừa hay anh đây đang vui, sẽ chơi với cô đến cùng".
Nhưng lúc này, cảm giác mất trọng lực ập tới!
Trương Minh Vũ khiếp sợ!
Mẹ nó!
"Grừ!"
Tiếng động cơ vang lên!
Đầu Trương Minh Vũ đụng vào ghế!
Sợ hết hồn!
Hàn Thất Thất này...
Trương Minh Vũ vội vàng thắt chặt dây an toàn.
Nguy hiểm quá...
Nhưng vừa thắt xong, tiếng thắng xe đinh tai nhức óc lại vang lên: "Két!"
Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh!
Nếu như không thắt chặt dây an toàn, chắc chắn lúc này anh đã đụng vào bảng đồng hồ rồi!
"Cô làm gì vậy?", Trương Minh Vũ nhíu mày, bất mãn hỏi.
Tức giận cũng không thể trút giận lên xe chứ...
Hàn Thất Thất nói: "Lại gặp chuyện rồi!"
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra có mấy tên đô con đang chắn trước đầu xe!
Một tên khoanh tay trước ngực, cười khẩy không ngừng.
Dưới ánh đèn xe, Trương Minh Vũ có thể thấy rõ.
Đây chính là anh Hổ ban nãy trong khách sạn!
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Sao lại quên mất bọn chúng nhỉ...
Anh Hổ vẫy tay, cười khẩy nói: "Xuống đi, ngẩn người cái gì?"
Hàn Thất Thất sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Tìm anh à?"
Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.
Mắt Hàn Thất Thất lóe lên những tia rét lạnh, cô ta nói: "Hừ! Mấy người xui rồi! Tí nữa đánh bọn chúng xong tôi cũng đỡ bực!"
Nói xong cô ta liền xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn.
Trương Minh Vũ bất lực.
Anh nhanh chóng mở cửa xuống xe.
Anh Hổ cười khẩy.
Mấy tên đô con đứng sau khoanh tay trước ngực, khí thế hùng hồn.
Hàn Thất Thất khẽ lắc lư đôi chân dài đứng cạnh Trương Minh Vũ, có vẻ rất muốn lao lên.
Ánh mắt anh Hổ lóe lên d*c vọng, gã cười nói: "Thằng nhãi, mày có phúc nhỉ, kiếm
được em gái ngon thế?"