Trương Minh Vũ nhếch mép cười nói: "Tao đã nói, sẽ cho mày một lần mất mặt nhớ đời".
Nghe anh nhắc lại câu đó, Lục Chính Minh run bắn người lên.
Tất cả đều bối rối nhìn Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ cúi người, hạ giọng nói khẽ: "Lần này... phải nhớ kĩ một chút".
Anh vừa dứt lời, con ngươi của Lục Chính Minh chợt co rút lại.
Roẹt!
Bỗng có một âm thanh cực kì chói tai vang lên.
Áo của Lục Chính Minh đã bị Trương Minh Vũ xé rách toạc.
Roẹt!
Lại một âm thanh chói tai nữa.
Đám đông vây quanh đó đều đã trợn tròn mắt.
Thật quá hung tàn!
Lục Chính Minh hốt hoảng muốn né người nhưng hoàn toàn không có bất kì tác dụng gì.
Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng lạnh.
Loại người này là đáng ghê tởm nhất!
Những âm thanh chói tai lại vang lên liên tiếp.
Chỉ vài giây, trên người Lục Chính Minh chỉ còn lại một chiếc quần lót.
Lục Chính Minh đã choáng váng cả người.
Những kẻ đứng quanh đó cũng trợn tròn cả mắt.
Trương Minh Vũ cười lạnh, giễu cợt: "Khoe cậu em ra xem nào!"
Lục Chính Minh sợ hãi cầu khẩn: "Đừng... Đừng... Đừng làm thế!"
Roẹt!
Khắp nơi chìm trong bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Trương Minh Vũ xong việc, yên lặng xoay người.
Anh đi tới, đỡ Hàn Thất Thất dậy, thong dong bỏ đi dưới ánh mắt kinh ngạc của đám đông.
Lục Chính Minh bịt chặt thân dưới, ánh mắt âm trầm tột cùng.
Mày cứ chờ đấy!
Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất nhanh chóng ngồi vào taxi.
Vừa rồi chỉ là một sự cố nhỏ, Trương Minh Vũ không quá để tâm.
Uống hơi quá chén, không thể lái xe về.
Sau khi nghĩ kĩ, anh đành quyết định về khách sạn Đình Lập.
Hàn Thất Thất đã chuếnh choáng không biết gì nữa.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhìn cô ta.
Uống hăng như thế... thật sự có thể giúp nhẹ lòng?
Hai người lảo đảo vào khách sạn.
Trương Minh Vũ vốn định thuê hai phòng, nhưng Hàn Thất Thất lại
không mang thẻ căn cước.