Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng, không thể dời mắt!
Thế này thì quá là...
Một giây sau, Hàn Thất Thất cũng khựng lại.
Cô ta nhướng mắt nhìn.
Đây là... Trương Minh Vũ?
Ngay sau đó, Hàn Thất Thất trừng lớn mắt lên, lộ vẻ sợ hãi!
Anh ấy... ở đây?
Cho tới lúc này, mảng kí ức trước đó mới chậm rãi hiện về trong óc.
"A!"
Hồi lâu sau, một tiếng kêu sắc nhọn vang lên.
Hàn Thất Thất vội vã vòng tay như muốn che thân mình.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Quấn khăn tắm rồi đấy thôi, còn kêu cái gì nữa vậy...
Hàn Thất Thất mím chặt môi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên.
Trương Minh Vũ vội vàng giải thích: "Tôi chưa thấy gì hết đâu, là do cô quên tôi vẫn còn đang ở đây, việc này không trách tôi được nhé".
"Anh..."
Hàn Thất Thất bắt đầu thở hổn hển.
Người lớn đùng như vậy mà dám nói...
Càng nghĩ càng giận!
Hàn Thất Thất mím môi, đột nhiên sải bước đi tới.
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Định làm gì vậy?
Giây lát sau, Hàn Thất Thất đã đứng bên cạnh Trương Minh Vũ.
Cô ta trợn mắt nhìn anh.
Trương Minh Vũ vẫn ngồi trên giường, ngơ ngác không hiểu.
"Cô..."
Anh định lên tiếng hỏi cho rõ.
Hàn Thất Thất lại nhướng mày, cười hỏi: "Dáng người tôi đẹp đó chứ?"
Nghe vậy, Trương Minh Vũ càng thêm ngơ ngác.
Anh buột miệng trả lời theo bản năng: "Đẹp..."
Vừa nói xong, anh đã hối hận.
Nhưng chẳng đợi anh kịp thanh minh thêm, nụ cười trên môi Hàn Thất Thất đã lập tức biến mất.
Nguy rồi...
Một dự cảm cực xấu chợt trồi lên trong lòng anh.
Đáy mắt Hàn Thất Thất thoáng lóe lên một tia giận dữ, cô khẽ quát: "Chẳng phải anh nói anh không thấy gì hay sao?"