Trương Minh Vũ hơi sửng sốt.
Đi vào là bị hỏi tên công ty?
Chần chờ giây lát, anh cười đáp: "Khách sạn Đình Lập".
Đình Lập?
Nhân viên lễ tân ngẩn ra, vội vàng mở máy tính trước mặt xem thông tin.
Vài giây sau, nhân viên lễ tân kia đã lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, bên các vị nằm trong danh sách khách hàng cần xử lý của công ty chúng tôi, cấm đi vào".
Hả?
Vừa nghe nói thế, Trương Minh Vũ lập tức choáng váng.
Kiểu phục vụ gì thế này?
Ánh sáng trong mắt Quan Na lại một lần nữa ảm đạm đi.
Vẫn là...
Nhưng đúng vào lúc này, Hàn Thất Thất đột nhiên cất giọng kêu to, nghe vô cùng bén nhọn nhức óc: "Chu Vân Phong! Ra đây ngay cho tôi".
"Chu Vân Phong!"
Một tiếng gào này khiến Quan Na giật nảy mình, hoảng sợ.
Điên rồi sao...
Trương Minh Vũ lại thoáng nở nụ cười.
Không có gì mà Hàn Thất Thất không dám làm cả.
Xung quanh đã có khá nhiều người nhìn sang đây, ánh mắt ai nấy đều vô cùng trào phúng.
Đến đây gây chuyện sao?
Chán sống rồi chắc?
Nhân viên lễ tân kia nhăn mày, lạnh lùng nói: "Thưa cô, nếu cô còn như vậy, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!"
Hàn Thất Thất không thèm ngó đối phương một cái, tiếp tục chống nạnh quát to lần nữa: "Tôi cho anh năm giây!"
"Năm!"
"Bốn!"
Mọi người xung quanh đều hết sức choáng váng.
Người đẹp này... não úng nước rồi sao?
Quan Na cũng trợn mắt, há hốc miệng.
Thế này chẳng phải muốn chết sao!
Bọn họ tới đây chẳng phải là để cầu xin người ta sao? Đây là thái độ cầu xin?
Trương Minh Vũ lại chẳng hề để ý.
"Ba!"
Hàn Thất Thất lại quát lên một tiếng.
Mọi người quanh đó đều trào phúng nhìn cô ta.
Nhân viên lễ tân nghiến răng, lạnh lùng nói: "Đồ điên! Bảo vệ đâu!"
Vừa dứt lời, lập tức có tiếng bước chân dồn dập đi tới.
"Hai!"
Hàn Thất Thất lại quát to một tiếng nữa.
Đám bảo vệ vọt tới.
Đám đông quanh đó đã đổi sang sắc mặt giễu cợt.
Quan Na vô cùng lo lắng.
Nếu còn tiếp tục thế này, chớ nói Đình Lập, chỉ sợ ngay cả bọn họ cũng
sẽ gặp tai ương.