Chuyện này... sao có thể xảy ra nhỉ?
Đây còn là người sao?
"Hay lắm! Đánh rất hay!"
Hàn Thất Thất hưng phấn tột cùng, la to.
Trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta tràn đầy ánh sáng.
Quan Na cũng choáng váng cả người.
Cô ta bụm miệng, đáy mắt toát lên nỗi chấn động tột cùng.
Trương Minh Vũ... lợi hại thế sao?
Bộp bộp!
Trương Minh Vũ vỗ vỗ tay phủi bụi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng.
Chu Vân Đình hổn hển giãy giụa hồi lâu mới đứng dậy nổi.
"Mẹ kiếp! Giết nó cho tôi".
Chu Vân Đình quát lớn.
Nhưng sau khi nói xong, anh ta lại phát hiện đám người xung quanh đang nhìn mình như nhìn một thằng ngu.
Sao vậy nhỉ?
Chu Vân Đình bối rối.
Khi anh ta ngẩng đầu nhìn, con ngươi lập tức co rút lại.
Đều... bị hạ gục?
Hàn Thất Thất giễu cợt: "Anh hai à, hiện giờ chỉ còn mình anh đứng được thôi, hay là... anh tự xông lên đi?"
Khóe miệng Chu Vân Đình giật giật.
Những người này... sao lại bị đánh ngã hết rồi?
Mọi người quanh đó cũng từ từ tỉnh táo lại.
Tiếng nuốt nước miếng liên tiếp vang lên.
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Còn ai nữa không?"
Giọng anh vô cùng bình thản.
Nhưng ai cũng nghe ra sự khiêu khích trắng trợn trong đó.
Chu Vân Đình siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh buốt.
Nhưng...
Hồi lâu sau, Chu Vân Đình vẫn không nói được một lời.
Trương Minh Vũ cười bảo: "Nói gì đi chứ, đừng sợ".
"Hổ dữ còn chẳng ăn thịt con nữa là, sao bố lại nỡ đánh anh được?"
Lần này, không ít người nhịn không nổi bèn cười phá lên.
Sắc mặt Chu Vân Đình đã âm trầm tột cùng.
Hàn Thất Thất phối hợp nói: "Đúng đúng, anh ấy là bố anh mà!"
Nói xong, cô ta bèn cười rộ lên yêu kiều.
Chu Vân Đình hít sâu một hơi, âm u nói: "Được lắm, mối thù này, tao sẽ nhớ thật kĩ".
"Mày đánh người của tao, không hề gì".
"Khách sạn Đình Lập của mày, đừng mơ làm ăn gì nữa".
Câu nói sau gần như được gào lên.
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Trí nhớ của anh tệ thật, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, việc khách sạn Đình Lập đóng cửa hay không, không
phải là việc anh có thể quyết định".