Giọng anh rất kích động.
Liễu Thanh Duyệt tức giận lườm một cái, lẩm bẩm: "Đứa em hư đốn này!"
Nói đoạn, cô ấy quay người đi.
Đám người quanh đó khinh miệt nhìn cô ấy.
Để xem xem cô lấy được cái gì ra đây!
Hàn Thất Thất mím chặt môi, lòng vô cùng bồn chồn.
Quan Na thì đã hoàn toàn ngơ ngác.
Duy chỉ có bác sĩ Vương đang kích động nhìn chằm chằm.
Một giây sau, Liễu Thanh Duyệt nhẹ nhàng bước tới.
Cô ấy rút từ trong túi quần ra một tấm thẻ màu đen.
Liễu Thanh Duyệt nhẹ nhàng vung tay ném một cái.
Tấm thẻ rơi lên trên bàn trước mặt bác sĩ Vương.
Hả?
Mọi người đồng loạt kinh hãi.
Thật sự có?
Hàn Thất Thất và Quan Na đều hưng phấn hẳn lên.
Bác sĩ Vương cũng run lên từng chập.
Nhưng khi ông ta tập trung nhìn kĩ...
Phù!
Bác sĩ Vương cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Xin lỗi nhé, thứ cô vừa đưa không phải thẻ hội viên của tiệm thuốc chúng tôi!"
Hả?
Những người xung quanh vừa nghe thấy câu này thì há hốc mồm.
Là giả sao?
Phụt! Ha ha ha!
Tiếng cười sặc sụa bỗng vang lên.
Tất cả mọi người đều tỏ ra khinh thường và trào phúng.
Tưởng người ta ngu lắm chắc?
Hàn Thất Thất và Quan Na đều ngây ra như phỗng.
Liễu Thanh Duyệt khoanh hai tay trước ngực và lạnh lùng nói: "Mở to con mắt chó của ông ra nhìn cho kỹ xem thẻ của tôi là thẻ gì?"
Bác sĩ Vương ngẩn người.
Ông ta cầm thẻ lên rồi thì thầm: "Thẻ đen... Chí Tôn?"
Ngay sau đó, bác sĩ Vương bật cười một cách giễu cợt, nói: "Hừ, thẻ đen Chí Tôn chó má gì đây!"
"Tôi làm việc ở Thiên Linh đã nhiều năm, có bao giờ nghe
nói đến thẻ này đâu!"