Thái độ của bác sĩ Vương đã nói lên tất cả rồi.
Rằng cái thẻ này là thật!
Thật khó tin!
Bác sĩ Vương nhìn chiếc thẻ Bạch Kim trong tay với vẻ không tưởng tượng nổi.
Nhưng giữa lúc đó, giọng nói thanh thanh mà trong trẻo của Liễu Thanh Duyệt vang lên lần nữa: "À đúng rồi, tôi còn một chiếc thẻ như thế nữa".
Sau khi nói xong, cô ấy nhẹ nhàng ném một chiếc thẻ ra ngoài.
Con mắt bác sĩ Vương trợn trừng như sắp rơi ra ngoài.
Chiếc thẻ này cũng là hàng thật!
Hít!
Tiếng hít một ngụm khí lạnh lại truyền đến.
Hàn Thất Thất và Quan Na chỉ biết đứng ngây ra đó.
Hai chiếc luôn ư?
Trương Minh Vũ cười toe toét, trông anh hả hê vô cùng!
Chị tư của mình thật đáng tự hào!
Ừng ực!
Thật lâu sau, bác sĩ Vương gian nan nuốt nước miếng.
Liễu Thanh Duyệt lấy túi xách sau lưng ra, mỉm cười cân nhắc: "Quên mất, trong này cũng còn nhiều lắm".
Cô ấy nói câu này rồi mở túi xách ra.
Sau đó cô ấy dốc ngược túi xách xuống.
Soạt!
Mấy chục chiếc thẻ Bạch Kim rơi ra khỏi túi xách!
Ui là trời...
Tất cả mọi người đều thẫn thờ.
Nét mặt bác sĩ Vương đờ đẫn, ông ta lê từng bước chân đến.
Tất cả đều là thật.
Đều là thật!
Bác sĩ Vương hoài nghi cuộc đời quá.
Những người xung quanh chỉ biết trố mắt ra nhìn.
Mấy người này... lấy thẻ đè người à?
Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên hoang mang.
Ực!
Bác sĩ Vương nuốt nước miếng một cách khó khăn, run rẩy hỏi: "Cô... sao cô có nhiểu thẻ Bạch Kim quá vậy!"
Liễu Thanh Duyệt cười nhẹ, chậm rãi trả lời: "Vì tôi là người phát thẻ mà".
Hít!
Hầu như ai cũng hít một hơi thật sâu.
Nhưng giờ đây họ không còn sức để làm điều đó nữa rồi.
Vì quá rúng động!
Trò đùa gì thế này?
Người phát thẻ cho tiệm thuốc Thiên Linh... vậy thì
thân phận của cô ấy là gì?