Anh nói câu ấy rồi chạy thẳng sang tủ đựng nhân sâm.
Bác sĩ Vương ngây ra như phỗng.
Các nhân viên bán hàng xung quanh cũng ngẩn ngơ, ai nấy đều trợn to mắt nhìn anh.
Trương Minh Vũ thì hứng khởi vô cùng.
Anh mở ngăn kéo ra và nhét củ nhân sâm lớn vào túi nilon bên cạnh.
Đều là đồ tốt cả!
Đám nhân viên tròn mắt nhìn nhau.
Nhưng cuối cùng vẫn không ai thốt ra được câu nào.
Bác sĩ Vương chỉ biết đứng sững như trời trồng.
Thật lâu sau ông ta mới lấy lại tinh thần, giơ tay muốn ngăn cản.
Liễu Thanh Duyệt dửng dưng hỏi: "Ông quên mất bản thân nói gì rồi sao?"
Bác sĩ Vương nghệt mặt.
Nhưng mà...
Rốt cuộc ông ta chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Đau đớn quá trời!
Tiền bay hết rồi!
Trương Minh Vũ bận tối mắt tối mũi.
Không bao lâu sau, anh đã thu thập được đầy đủ dược liệu.
Rất nhiều dược liệu đắt tiền bị anh cuỗm về.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Trương Minh Vũ xách hai cái túi lớn, vui vẻ nói: "Cảm ơn nhé".
Bác sĩ Vương tức muốn nổ phổi.
Nhưng cuối cùng ông ta chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Người ta đang nhìn kia kìa!
Liễu Thanh Duyệt bực mình nguýt anh.
Hàn Thất Thất đứng dậy, kích động reo lên: "Giờ đưa tôi thuốc Tramadol được rồi chứ?"
Bác sĩ Vương nở nụ cười cay đắng, đáp: "Bà chủ đang ở đây, đâu cần tôi lên tiếng nữa..."
Một nhân viên y tế vội vàng lấy Tramadol ra.
Sau đó cô ta vô cùng kính trọng đưa cho Hàn Thất Thất.
Hàn Thất Thất nhận lấy, ánh mắt đầy hào hứng.
Cuối cùng cũng mua được!
Liễu Thanh Duyệt điềm tĩnh nói: "Giờ ông thu dọn đồ đạc đi, từ ngày mai làm việc tại phòng xác Thiên Linh".
Bác sĩ Vương sững sờ, bước lùi hai bước.
Nhưng ông ta không dám chống đối lấy một câu.
Mọi người xung quanh ồ lên.
Ánh mắt của ai cũng đầy hoảng sợ.
Cô gái này... lợi hại thật!
Trương Minh Vũ vô cùng đắc ý.
Liễu Thanh Duyệt nói với giọng hờ hững: "Em
qua đây với chị".