Nhìn theo ngọn nguồn âm thanh, anh thấy Chu Vân Đình đang dẫn vài tên vệ sĩ đến đây với nụ cười mỉa mai.
Vẻ căm phẫn trong mắt Hàn Thất Thất trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Anh ta đã tới, vậy thì...
Chu Vân Đình nhếch mép cười, ánh mắt cũng đầy giận dữ.
Vết thương lúc nãy vẫn còn đau âm ỉ đây!
Đám người kia hùng hổ lại gần Trương Minh Vũ.
Hàn Thất Thất nghiến răng, lạnh lùng quát: "Chu Vân Đình! Rốt cuộc anh muốn cái gì?"
Chu Vân Đình cười ngả ngớn: "Có muốn gì đâu, anh chỉ đang quan tâm đ ến vấn đề an toàn của cô thôi mà".
"Đương nhiên không thể để người ngoài vào nhà rồi!"
Nói xong, một tia trào phúng xẹt qua mắt anh ta.
Hàn Thất Thất hít một hơi thật sâu.
Cô ta chẳng biết nên bác lại thế nào.
Chu Vân Phong cũng tỏ ra khó chịu.
Nếu là tranh chấp nhau như bình thường thì không nói.
Nhưng giờ đang là thời điểm nguy cấp cơ mà!
Sao anh ta có thể...
Trương Minh Vũ cười phá lên: "Anh Chu đây đúng là chẳng nhớ đòn gì cả, anh nghĩ mình cản được tôi chắc?"
Sao cơ?
Câu nói này làm Chu Vân Đình nhíu mày.
Anh ta bỗng nhớ đến tài đánh nhau đáng sợ của Trương Minh Vũ...
Hừ!
Thật lâu sau Chu Vân Đình mới khịt mũi, thét lớn: "Thằng kia, mày tưởng nơi này là Thiên Lãng chắc? Là nhà họ Chu bọn tao!"
"Người mày đắc tội tại đây là tao".
"Người mày đắc tội tại đây là nhà họ Chu!"
"Mày dám manh động không?"
Sau khi nói câu này, anh ta nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt khiêu khích.
Rắc! Rắc!
Câu vừa dứt thì một tiếng động thanh thúy phát ra.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhìn về hướng đó, ai nấy cũng hoảng sợ nhận ra Trương Minh Vũ đang
bẻ khớp tay!