Ồ?
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Chu Vân Đình tỏ vẻ giễu cợt ra mặt.
Chẳng mấy chốc Trương Minh Vũ lại bị bao vây!
Chân mày Hàn Thất Thất chau lại, cô ta lạnh lùng nói: "Đây là khách của tôi! Bác muốn làm gì đấy?"
Trương Minh Vũ nhếch môi cười.
Anh không sợ ai sất!
Anh không nhúng tay vào chuyện của Hàn Thất Thất là không được!
Chu Thiên Minh híp mắt, sẵng giọng nói: "Thất Thất, cô đúng là chẳng biết phép tắc gì cả! Cô xem nhà họ Chu là nhà mình đấy à?"
"Dám dẫn người đến nhà họ Chu gây chuyện, muốn gì đây!"
Giọng nói đầy hùng hồn, vô cùng khí thế!
Hàn Thất Thất cũng cực kỳ giận dữ, cô ta bực bội quát: "Tôi không phải họ Chu nhưng mẹ tôi thì là người nhà họ Chu nhỉ?"
"Dựa vào đâu các bác nhốt mẹ tôi chứ?"
Chu Thiên Minh bỗng gầm lên: "Láo xược!"
"Cô ăn nói kiểu đó với tôi đấy à?"
Hàn Thất Thất còn tỏ ra ngang ngược chứ đừng nói là sợ, bác lại ông ta: "Nếu mẹ tôi đã là người nhà họ Chu thì vì sao..."
Chưa đợi cô ta nói xong thì một giọng nói già cỗi vang lên: "Đủ rồi!"
Mặc dù nghe tiếng biết là đã già nhưng vẫn như chuông!
Vô cùng vang dội!
Ơ?
Hàng lông mày Trương Minh Vũ nhướng lên.
Tất cả những người xung quanh đều ngẩn ra, ánh mắt của ai cũng đầy nặng nề.
Người vừa lên tiếng chính là ông cụ Chu!
Tuy Chu Thiên Minh đang rất bực mình nhưng rốt cuộc vẫn giữ im lặng.
"Vào hết đi".
Giọng nói già nua ấy lại vang lên lần nữa.
Hừ!
Chu Thiên Minh nghiến răng, hừ lạnh.
Sau đó ông ta dẫn Chu Vân Đình vào trong biệt thự!
Hừ!
Hàn Thất Thất cũng khịt mũi k
hinh thường.