Vậy mà cô gái này… chưa đầy ba mươi phút sau đã được trị khỏi bệnh, lại còn… đi lại được?
Sắc mặt kia đâu có giống người bệnh?
Đám người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt hãi hùng.
Cuối cùng, toàn bộ ánh mắt kinh ngạc đều đổ dồn lên người Trương Minh Vũ.
Anh nhếch miệng nở nụ cười.
Nét mặt lại càng thêm đắc ý!
Ai có được người chị lợi hại như vậy?
Tôi có!
Mãi lâu sau, hai bố con Chu Thiên Minh mới lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, mặt mũi sa sầm.
Đáy mắt Chu Vân Đình loé lên vẻ căm hận!
Ông cụ Chu lại kích động tột độ: “Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu nhiều! Nếu không nhờ có cậu, tính mạng của con gái tôi…”
Liễu Thanh Duyệt không còn ở đây, ông ta chỉ có thể cảm ơn Trương Minh Vũ.
Anh bật cười lên tiếng: “Đừng khách sáo, tôi chỉ có lòng giúp đỡ Thất Thất thôi”.
Đám người nhà họ Chu không kìm được đồng loạt co giật khoé miệng!
Người này… quả thực không biết ăn nói gì cả.
Ông cụ Chu cũng bị câu trả lời của anh làm cho ngượng ngập.
Trương Minh Vũ thầm cười lạnh trong lòng.
Anh không hề có chút ấn tượng tốt đẹp nào với nhà họ Chu này.
Tuy ông cụ Chu yêu thương con gái nhưng tư tưởng quá cổ hủ.
Nhà họ Chu khó có thể vực dậy được.
Ông cụ Chu không biết nên nói gì cho phải.
Trương Minh Vũ cũng lười nhiều lời.
Một lúc sau, Hàn Thất Thất mới rời khỏi vòng tay ấm áp của Chu Cửu Yến.
Bà mỉm cười hiền từ nhìn cô ta.
Vẻ mặt của cô ta cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Thế nhưng trong ánh mắt lại bừng bừng lửa giận.
“Mẹ, đi thôi!”
Dứt lời, cô ta kéo tay Chu Cửu Yến đi xuống tầng.
Chu Thiên Minh nheo mắt lại.
Chẳng mấy chốc hai mẹ con đã đi tới giữa đám đông!
Giận dữ nhìn Chu Thiên Minh!
Đây là… định làm gì?
Mọi người đều thấy hoang mang.
Ánh mắt Chu Cửu Yến chợt lóe lên, thế nhưng vẫn tràn ngập vẻ cưng chiều.
Hàn Thất Thất chống nạnh, lạnh giọng chất vấn: “Bây giờ mẹ tôi có thể đi được chưa?”
Ưỡn ngực ngẩng đầu, không chút sợ hãi!
Đám người lập tức trở nên mờ mịt.
Hàn Thất Thất… đang định trả thù sao…
Chu Thiên Minh nheo mắt lại, mặt mũi tối sầm.
Hàn Thất Thất ngạo nghễ hỏi lại lần nữa: “Đi được chưa?”