Nói rồi gã ta lại xông lên tấn công Long Tam!
“Vâng!”
Cô gái đến từ Thần Ẩn khẽ quát một tiếng đáp lại!
Cô ta linh hoạt thoát ra khỏi trận chiến ác liệt!
Đổi hướng lao thẳng tới chỗ ông cụ Lâm!
Chuyện này…
Tất cả mọi người đều bị hành động của cô ta doạ sợ ngây người!
Ai nấy đều căng thẳng dõi theo, ánh mắt ngập tràn sợ hãi!
Thoắt cái, cô ta đã vọt tới trước mặt mục tiêu!
Giơ tay định bắt người!
Mấy người Lâm Quốc Phong hoảng hốt!
Lâm Kiều Hân giật mình gào lên: “Ông nội!”
Dứt lời, cô dứt khoát xông lên ngăn lại!
Trong mắt cô gái đến từ Thần Ẩn loé lên tia rét lạnh, vung tay một cái, ánh sáng chớp nháy!
Bất thình lình trong tay cô ta xuất hiện một con dao sắc nhọn!
Đâm thẳng vào người Lâm Kiều Hân!
Ơ…
Người nhà họ Lâm sợ hãi, tim như thắt lại!
Lý Phượng Cầm kinh hoảng hét lên: “Kiều Hân!”
Lưỡi dao sắp chạm đến người cô!
Long Tam đang định thoát thân cứu trợ lại nghe thấy một tiếng động rất nhỏ…
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân tràn đầy tuyệt vọng!
Nhưng đúng lúc ấy, một bóng người đột nhiên hiện ra!
Một cánh tay rắn chắc chợt hiện ra trước mắt Lâm Kiều Hân!
Tóm chặt lấy cổ tay đang cầm dao của cô gái kia!
Lưỡi dao lơ lửng giữa không trung!
Hả?
Tất cả mọi người đều sửng sốt không thốt nên lời!
Lâm Kiều Hân cũng ngơ ngác.
Cô quay đầu sang xem thử mới giật mình phát hiện người đó chính là… Trương Minh Vũ.
Cô lập tức vui mừng ra mặt!
Anh đến rồi!
Nhưng đám người nhà họ Lâm lại ngơ ngác không hiểu gì.
Trương Minh Vũ tới rồi…
Nhưng…
Ngay sau đó, bàn tay của anh đột nhiên dùng sức!
Vung mạnh ra ngoài!
Leng keng!
Con dao bị hất bay xuống đất phát ra tiếng vang thanh thuý.
Cô gái kia lùi lại hai bước!
Mặt mũi sa sầm.
Anh cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt rét lạnh!
Hai người họ nhìn chằm chằm lẫn nhau!
Đột nhiên tròng mắt
anh mở lớn!