Mấy người Lâm Quốc Phong đều khiếp sợ tột độ!
Ông cụ Lâm mỉm cười sâu xa.
Tiểu Trạch hít sâu một hơi, nhanh chóng dìu hai người bị đánh ngã kia chật vật đứng dậy.
Trương Minh Vũ bật cười hỏi: “Lần này có phải bị tôi đánh bại rồi không?”
Gương mặt cô ta lạnh tanh không cảm xúc.
Gã đàn ông cầm đầu đau đớn ôm ngực, lạnh giọng quát: “Hừ! Mày nghĩ bọn ta bị đánh bại hả?”
“Chẳng lẽ mày lại ngây thơ tới mức cho là chỉ có ba người bọn tao đến thôi sao?”
Nghe thấy thế, người nhà họ Lâm lại nhao nhao kinh hãi!
Ba người đã lợi hại như vậy rồi.
Chẳng lẽ… vẫn còn người khác?
Long Tam không khỏi cau mày.
Vẫn còn mấy người nữa, thực lực không hề đơn giản!
Ngay sau đó, có tiếng bước chân vang lên…
Lâm Kiều Hân vô thức nắm chặt lấy tay Trương Minh Vũ.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ánh lên vẻ lo âu!
Đám người nhà họ Lâm bắt đầu sợ run người.
Mọi ánh mắt đều tập trung về phía cổng biệt thự!
Ừng ực!
Tiếng nuốt nước bọt ừng ực thi nhau vang lên!
Ngay sau đó, có mấy người đàn ông chậm rãi bước vào.
Bọn họ cũng mặc đồ đen!
Trên trán cũng có hình vẽ mặt trời!
Thấy vậy, tất cả đều sửng sốt.
Chẳng mấy chốc, cả đoàn người đều tiến vào.
Tổng cộng có chín người!
Trương Minh Vũ nhướng mày, khoé miệng cong lên nở nụ cười lạnh lẽo.
Đội mười hai của Thần Ẩn đã có mặt đông đủ!
Gã cầm đầu nheo mắt lại, lạnh giọng hỏi: “Bây giờ còn dám bảo chúng tao là đồ bại trận nữa không?”
Anh bật cười châm chọc: “Chưa đánh cơ mà. Ai biết kết quả thế nào?”
“Tôi đoán tí nữa chắc chắn các người sẽ cong mông bỏ chạy thôi”.
Cong mông bỏ chạy?
Tiểu Trạch nghiến răng nghiến lợi quát: “Mày mới phải cong mông bỏ chạy ấy!”
Cô ta vô cùng tức giận nhưng lại chẳng nói nên lời!
Những người còn lại của Thần Ẩn cũng phẫn nộ!
Gã cầm đầu nheo mắt lại, tay nắm chặt thành nắm đấm!
“Được, tao sẽ chống mắt lên xem ai mới
là kẻ bại trận!”