Hả?
Vừa dứt lời Trương Minh Vũ liền sững sờ!
Lại lấy anh ra làm bia đỡ đạn à?
Khuôn mặt anh chàng méo xẹo đi!
Cái gì?
Chồng... á?
Chuyện này...
Anh chàng nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm cũng run lên!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu!
Anh chàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Điềm Điềm! Em... lừa anh đúng không?"
Trong ánh mắt tràn ngập vẻ mọng đợi!
Hạ Hâm Điềm kiêu ngọa nói: "Vương Hạo! Tôi lừa anh làm gì?"
Cô ấy còn chẳng thèm nhìn gã!
Vương Hạo cố nén lửa giận hét lên: "Không thể nào!"
"Anh biết rõ những ai theo đuổi em! Những người thực sự có sức uy hiếp chỉ có một vài người thôi!"
"Anh chưa từng gặp người này bao giờ!"
"Sao có thể chứ?"
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Tên này... tài thật!
Nghiên cứu rõ tình địch đến vậy?
Hạ Hâm Điềm khó chịu nói: "Được rồi, anh mau về thủ đô của anh đi, đừng có đến đây làm phiền tôi nữa".
"Tôi bảo đây là chồng tôi thì anh ấy là chồng tôi".
"Sau này đừng đến làm phiền tôi nữa".
"Nhỡ may chồng tôi mà ghen thì tôi không dỗ được đâu".
Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.
Câu này...
Vương Hạo hít sâu một hơi.
Ghen tị ghê!
Vương Hạo nghiến răng nghiến lợi, tức giận nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ!
Gã chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ lắc đầu, không nói gì.
Một lúc sau, Vương Hạo tức giận nói: "Anh không tin! Không thể nào!"
Hạ Hâm Điềm đứng dậy bước tới.
Trương Minh Vũ càng bất lực hơn.
Vương Hạo nhíu mày, hơi... có dự cảm không lành!
Một giây sau, cô ấy khẽ di chuyển cơ thể.
Ngồi ngay trên đùi Trương Minh Vũ!
Hả?
Vương Hạo trợn tròn mắt!
Trương Minh Vũ cũng hoang mang không kém!
Đúng là... ngoài dự liệu mà...
Nhưng chưa hết!
Hạ Hâm Điềm khẽ cúi đầu, cắn lên mặt Trương Minh Vũ!
Tròng mắt Vương Hạo như sắp rớt ra đến nơi!
Đây... là sao?
Hạ Hâm Điềm nhanh chóng ngẩng đầu, vẫn ngồi trên đùi Trương Minh Vũ.
Ngọt ngào quá!
Hạ Hâm Điềm vô cùng hài lòng!
Vương Hạo nhìn thấy họ thân thiết thế.
Đây không thể nào là giả bộ!
Rắc rắc!
Nắm đấm của gã kêu răng rắc, răng nghiến ken két!
Tức quá!
Hạ Hâm Điềm nhướng mày, lạnh lùng nói: "Sao vậy, anh muốn đánh tôi hả?"
Vương Hạo vội vàng nói: "Điềm Điềm, em nói gì vậy, sao anh nỡ đánh em chứ!"
Hạ Hâm Điềm hỏi tiếp: "Vậy anh định đánh chồng tôi sao?"