Trương Minh Vũ cũng đói lắm rồi.
Chẳng bao lâu sau hai người đã ăn no.
Hạ Hâm Điềm ngồi dựa vào ghế, không hề giữ hình tượng mà xoa bụng mình.
Trương Minh Vũ im lặng ngồi nghỉ.
Nhìn qua phát hiện ra đã đến chiều rồi.
Sắp tối rồi.
Nhưng chuyện cứu viện...
Haizz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.
Hạ Hâm Điềm nhíu mày, khó chịu nói: “Em trai thối, rốt cuộc làm sao? Cứ thở dài thườn thượt thế?"
"Ai bắt nạt em?"
Nói xong liền ngồi thẳng người!
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "À... không có, bây giờ không ai dám bắt nạt em nữa".
Hạ Hâm Điềm từ từ dựa vào ghế, hỏi: "Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện không nói được với chị hai à?"
Trương Minh Vũ thở dài buồn rầu nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là gần đây có người muốn giết người nhà họ Lâm".
"Em... sắp không bảo vệ được họ nữa".
"Nên đang buồn bực vì chuyện này đây".
Nói xong, lòng anh không khỏi phiền muộn.
Hạ Hâm Điềm nghi ngờ hỏi: "Người nhà họ Lâm? Em quản họ làm gì?"
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Chị hai, đây là nhiệm vụ sư phụ giao cho em!"
Hạ Hâm Điềm bừng tỉnh đáp: "À... đúng đúng đúng, thế thì phải bảo vệ thật tốt".
Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt.
Hạ Hâm Điềm than thở: "Em trai, sư phụ đã ra lệnh, bọn chị không thể nhúng tay vào nhà họ Lâm..."
"Muốn giúp em cũng không giúp được".
Trương Minh Vũ cười nói:"Ái ôi, chị hai, em biết các chị không giúp được em nên em cũng không định để các chị giúp em".
Hạ Hâm Điềm mím môi, có hơi buồn.
Em trai gặp chuyện mà không giúp được...
Nhưng lúc này mắt cô ấy đột nhiên lóe sáng!
Có rồi.
Hạ Hâm Điềm kích động nói: "Em trai thối! Chị có cách giúp em rồi!"
Hả?
Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: “Thật sao? Cách gì vậy?"
Hạ Hâm Điềm cười đắc ý: "Mặc dù chị không giúp được em nhưng chị có thể tìm người giúp em!”
Trương Minh Vũ hoang mang.
Tìm người giúp.
Hạ Hâm Điềm vỗ vào miệng, sửa lại: "Không phải, là... giúp em... tìm người giúp em!"
Trương Minh Vũ càng hoàng mang hơn.
Hạ Hâm Điềm nhanh chóng đứng dậy, mở cửa sổ bên cạnh ra.
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.