Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!
Tốt quá!
Cuối cùng cũng chị cũng có thể ở bên cạnh mình rồi!
Hạ Hâm Điềm nói tiếp: "Nhưng bây giờ chị phải đi quay quảng cáo, tối mới về được".
Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao, chị mau đi đi, tối về với em là được".
"Vừa hay em cũng phải giải quyết chuyện nhà họ Lâm".
Hạ Hâm Điềm gật đầu!
Cô ấy nhanh chóng thu dọn đồ đi ra khỏi biệt thự.
Hạ Hâm Điềm lái xe rời đi.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Hôm nay có tận bốn chị đến.
Nếu như đều đi, anh sẽ...
May quá!
Anh ngẩng đầu nhìn thời gian, đã bốn giờ hơn rồi.
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa.
Anh đi ra đường.
Vừa định gọi một chiếc xe taxi, chiếc Mercedes quen thuộc dừng lại.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Sao Long Tam lại đến rồi?
Anh kéo cửa xe ra, ngồi vào trong xe.
Long Tam đạp chân ga.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Anh không ở nhà họ Lâm lại ra đây làm gì?"
Long Tam từ từ nói: "Ban ngày không nguy hiểm, nên tôi đến tìm cậu".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Trương Minh Vũ nhanh chóng hưng phấn nói: "Tôi tìm được cứu viện rồi!"
Mắt Long Tam lóe lên sự kinh ngạc.
Tìm thấy rồi?
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa nói: "Nhưng hiện nay vẫn phải bảo người nhà họ Lâm sang một nơi khác ở, nơi đó có vệ sĩ được huấn luyện, có thể bảo vệ được họ".
Long Tam nhíu mày.
Tìm được cứu viện nào vậy?
Nhưng vừa nghĩ liền hiểu.
Tài nguyên sau lưng Trương Minh Vũ... chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung.
Long Tam gật đầu.
Chiếc xe nhanh chóng đi đến cổng đại viện nhà họ Lâm.
Trương Minh Vũ xuống xe đi vào trong.
Trong đại viện có không ít người, họ đang túm năm tụm ba nói chuyện phiếm.
Ông cụ Lâm hạ lệnh, không ai được ra ngoài.
Ở trong nhà cũng buồn chán, chỉ có thể nói chuyện.
Sự xuất hiện của Trương Minh Vũ thu hút ánh mắt của mọi người.