"Trương Minh Vũ đã cứu nhà họ Lâm mấy lần? Còn ông thì làm được gì cho nhà họ Lâm?"
"Ông là ai mà dám thở ra câu đó?"
"Tôi thấy không đáng giùm cho Trương Minh Vũ luôn đây này!"
"Sao anh ấy có thể dùng hết tâm huyết để bảo vệ đám ngu xuẩn các người chứ?"
Ngu xuẩn?
Lâm Quốc Long tức đến nỗi thở hồng hộc.
Đám người Lâm Tuấn Minh và Lâm Quốc Phong cũng nhăn mặt.
Bà hai chống nạnh, phẫn nộ quát: "Lâm Kiều Hân! Cô thật là quá đáng! Ở đây đều là người lớn, cô học ở đâu ra cách nói năng đó đấy?"
"Trương Minh Vũ bị thương là do cậu ta tự chuốc lấy! Chúng tôi có kêu cậu ta làm vậy đâu?"
Ha!
Lâm Kiều Hân nhếch môi trào phúng, chậm rãi nói: "Được, được lắm!"
"Đã vậy thì tôi không còn gì để nói nữa!"
"Mong mấy người đừng bao giờ cầu xin Trương Minh Vũ bất cứ điều gì nữa!"
"Chết cũng chưa hết tội!"
Nói xong, cô quay lưng lại với bọn họ và đỡ Trương Minh Vũ dậy.
"Cô..."
Bà hai tức sôi máu.
Lâm Kiều Hân đỡ Trương Minh Vũ tiến ra cửa biệt thự.
Anh lặng lẽ nhìn cô ra hiệu.
Mặc dù anh đang tức chết đi được.
Nhưng nhiệm vụ vẫn còn đó...
Lâm Kiều Hân siết chặt nắm đấm.
Cuối cùng, cô dừng bước, lạnh lùng ra lệnh: "Người nhà họ Lâm, ai muốn sống thì ra ngoài hết cho tôi!"
Ơ?
Đám người họ Lâm vừa nghe thấy câu này thì tim giật thót.
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau.
Trong đầu họ bỗng hiện lên hình ảnh vừa rồi...
Sau đó, một người đứng dậy đi ra ngoài.
Hai nhà Lâm Quốc Long và Lâm Quốc Phong đứng chung một chỗ, cả hai bên đều nhíu mày.
Đã có người làm đầu tàu.
Chẳng mấy chốc những người trong phòng khách cũng lũ lượt kéo nhau rời khỏi biệt thự.
Cảnh tượng này làm Lâm Quốc Long tức tối vô cùng.
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Hầu hết đều đã đi rồi.
Còn lại mấy người ở đây thì chẳng ảnh hưởng nhiệm vụ mấy.
Người trong nhà họ Lâm lần lượt rời đi.
Sắc mặt Lâm Quốc Long sa sầm hẳn.
Lâm Tuấn Minh gào rống: "Đồ ăn cháo đá bát! Mấy người đã đi rồi thì đừng bao giờ nghĩ tới chuyện quay lại!"
Sao Trương Minh Vũ cứ cướp hết mọi sự chú ý về mình vậy chứ!
Mấy người trong nhà họ Lâm tần ngần dừng bước.
Lâm Kiều Hân hờ hững nói: "Còn một phút cuối cùng!"
Câu nói này làm ai nấy đều giật thót.
Tính mạng quan trọng hơn!
Mấu chốt là ông cụ Lâm cũng đi rồi!
Thế rồi bọn họ lại cất bước.
Ra khỏi biệt thự!