*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt Trương Minh Vũ tràn đầy khiếp sợ.
"Ranh con, mày phải chết!"
Người đàn ông kia cắn chặt răng, quát to một tiếng.
Ngay sau đó, hắn cất bước xông tới.
Trương Minh Vũ nhăn mày, sắc mặt nặng nề và nghiêm nghị.
Luận về thực lực, anh đánh không lại người này.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, lúc này anh chỉ còn một cách, xông lên phía trước.
Huỵch huỵch!
Hai người lại một lần nữa lao vào cuộc chiến.
Trương Minh Vũ muốn tóm được nắm đấm của đối phương lần nữa.
Nhưng lần này, người kia không chịu ra quyền.
Hắn luôn dùng chân để tấn công.
Trương Minh Vũ bị đánh bại, liên tục lùi lại.
Cái này mà là thử thách sao? Rõ ràng là muốn lấy mạng nhau mà!
Rầm!
Trương Minh Vũ chỉ sơ sẩy một giây thôi...
Người kia đã cướp được cơ hội, tung cước trúng giữa ngực Trương Minh Vũ.
Ngay lập tức, Trương Minh Vũ bị đẩy lùi lại thật xa, lưng đụng vào xe cảnh sát mới dừng được.
Máu trong cơ thể anh như sôi trào.
Người đàn ông kia đứng lặng trước mặt anh, sắc mặt hung ác tàn nhẫn.
Phía sau là hai gã đàn ông cao lớn tay lăm lăm súng.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.
Lần này... Chết chắc rồi!
Đây thực sự chỉ là thử thách thôi sao?
Anh nghiêng đầu nhìn sang, bên cạnh nào còn bóng dáng Long Tam.
Xong đời rồi!
Lần này thực sự tàn đời rồi!
Bên trong xe cảnh sát, Tần Minh Nguyệt nôn nóng nhìn ra.
Cuối cùng, ánh mắt cô ta lóe lên một tia kiên định.
Người đàn ông nọ cười lạnh, nói: "Ranh con, hãy ghi nhớ kĩ mặt ông đây, kiếp sau... nhớ trốn xa một chút!"
Nói đoạn, hắn nhẹ nhàng câu ngón tay với người phía sau.
Hai gã đàn ông lực lưỡng đằng sau đồng thời giơ súng.
Con ngươi Trương Minh Vũ co rút lại.
Người đàn ông kia lạnh nhạt chầm chậm nhả từng lời: "Nổ súng!"