Trong chớp mắt, một quyền cực mạnh này nện thẳng vào đầu người đàn ông kia.
Hắn gục hẳn xuống đất, hôn mê.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, phối hợp tốt lắm!
Dạ Thập Nhị chợt quát lớn: "Bắt lấy! Mau bắt lấy cho tôi! Lúc cần thiết có thể dùng súng!"
Trương Minh Vũ căng thẳng cả người.
Anh nghiêng đầu nhìn sang.
Dạ Thập Nhị vẫn đang miệt mài chiến đấu với Tần Minh Kiệt.
Tần Minh Kiệt... lợi hại thế sao?
Ngay sau đó, mấy viên cảnh sát đã vọt tới.
"Đứng lại! Không được chạy!"
Trương Minh Vũ nhăn mày, trầm giọng nói: "Chúng ta đi mau!"
Tần Minh Nguyệt gật đầu.
Nhưng trong đáy mắt cô ta đã tràn đầy phức tạp.
Cô ta thực sự không ngờ Trương Minh Vũ lại đến cứu mình.
Sau đó, hai người lập tức lao vọt về phía xa.
Chỉ trong chớp mắt, cả hai đã chạy khỏi khu vực đoàn xe che chắn được.
Đoàng!
Bỗng có tiếng súng vang lên.
Tần Minh Nguyệt quát to: "Cẩn thận!"
Sau đó, cô ta đẩy mạnh một cái.
Cùng lúc ấy, cô ta cũng vọt sang một bên, núp sau một xe cảnh sát.
Trương Minh Vũ cúi người ngồi xổm xuống, sắc mặt nặng nề.
Bọn họ thực sự dám nổ súng?
Tần Minh Nguyệt cau mày, nói: "Bọn họ không dám bắn chết tôi, nhưng lại dám giết anh đấy".
Hả?
Trương Minh Vũ nghe vậy, bối rối nhìn cô ta.
Đùa... Đùa gì thế...
Tiếng bước chân đang tới gần.
Trương Minh Vũ choáng váng.
Bọn họ có súng!
Tần Minh Nguyệt cắn chặt răng, băn khoăn khó nghĩ.
Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay.
Liều một phen!
Nhưng đúng vào lúc này, phía sau chợt có tiếng quát lớn: "Mẹ nó, bỏ ngay súng xuống cho tôi!"
Hả?
Vừa nghe thấy giọng nói này, Trương Minh Vũ lập tức khiếp sợ ra mặt.
Tần Minh Kiệt?
Đưa mắt nhìn về phía đó, anh mới phát hiện, Tần Minh Kiệt đang dẫn theo một đám người xông tới.
Dạ Thập Nhị... đã bị hạ gục!
Trời...
Tần Minh Kiệt mạnh đến vậy sao?
Trương Minh Vũ kinh ngạc vô cùng.
Giây lát sau, đám người kia đã bao vây chặt lấy đám cảnh sát vừa truy đuổi Tần Minh Nguyệt.
Đám cảnh sát bối rối nhìn nhau.
Bọn họ đều đã luống cuống tay chân.
Phù!