"Cậu... cậu..."
Âu Dương Thanh Tùng mở to mắt.
Ông ta run rẩy chỉ tay vào Long Tam.
Nhưng há miệng cả buổi vẫn không nói được câu nào.
Bao năm qua có ai dám bật ra những lời tục tĩu đó với ông ta đâu?
Người của nhà họ Tần cũng đờ người ra.
Cậu chàng kia cũng điên rồi sao?
Dạ Thập Nhị nắm chặt quả đấm, phẫn nộ quát: "Dám sỉ nhục tướng quân, muốn chết à!"
"Hai người này không tuân thủ pháp luật, chẳng những cầm súng cướp người mà còn sỉ nhục tướng quân!"
"Bắt lại cho tôi!"
Cạch cạch cạch!
Tiếng súng tức khắc vang lên liên hồi.
Chỉ trong chớp mắt.
Mấy chục họng súng đen ngòm đồng loạt nhắm vào hai người.
Trong lòng Trương Minh Vũ trở nên căng thẳng.
Long Tam thì ngẩng cao đầu, lưng thẳng tắp, mắt không chớp lấy một lần.
Trương Minh Vũ để ý biểu hiện của anh ta.
Chân mày Tần Minh Nguyệt hơi nhíu lại, cô ta nắm chặt tay.
Người trong nhà họ Tần thì lắc đầu.
Cứ tưởng là có hy vọng nữa chứ, hóa ra là một kẻ ngu ngốc!
Âu Dương Thanh Tùng nhìn Long Tam đầy nghiền ngẫm, phẫn nộ quát: "Nổ súng cho tôi!"
Ông ta cực kỳ tức giận trước thái độ của Long Tam.
Nhiều năm qua đứng ở vị trí này, có bao giờ ông ta phải chịu sự nhục nhã thế này đâu?
Dạ Thập Nhị vô cùng hả hê.
Những người trong nhà họ Tần đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Những binh sĩ thuộc nhà họ Âu Dương sắp sửa bóp cò!
Mí mắt Trương Minh Vũ run lên!
Khuôn mặt Long Tam vẫn điềm tĩnh như thường!
Điều này làm Trương Minh Vũ ngẩn người.
Rốt cuộc có cứu binh không?
Chết đến nơi rồi mà Long Tam còn bình tĩnh được sao?
Đúng lúc này, một tiếng nổ truyền tới: "Ầm!"
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Âm thanh vừa rồi ngay sát bên cạnh, lớn đến nỗi đau hết cả tai!
Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, bọn họ nhìn thấy một làn khói đen bốc lên trong rừng.
Đây là... lựu đạn?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Những người trong nhà họ Tần cũng ngây ra.
Ánh mắt đám người họ Âu Dương đầy hoang mang.