Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.
Cảnh tượng trước mắt khiến tim anh đập thình thịch…
Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Hả… chuyện gì vậy?”
Anh rất tò mò.
Điều gì có thể khiến Lâm Kiều Hân trở nên như vậy…
Cô mím môi nói: “Bây giờ nhà họ Lâm đã có vệ sĩ bảo vệ. Ngày mai lúc anh đi… có thể dẫn theo Long Tam và Long Thất không?”
“Tôi sợ… người của Thần Ẩn sẽ tìm đến anh”.
Dứt lời, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia bối rối.
Cô ở nhà lo lắng suốt cả ngày trời.
Đến cả nằm mơ cũng mơ thấy Trương Minh Vũ bị người của Thần Ẩn bắt đi!
Nghe thấy thế, anh hoàn toàn ngơ ngác.
Thì ra… là chuyện này!
Trương Minh Vũ đột nhiên thấy ấm áp trong lòng.
Mãi lâu sau, anh mới nghiêm túc đáp lại: “Được”.
Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới buông bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng.
Cô chậm rãi ngồi xuống sofa.
Anh cũng ngồi ở ghế đối điện.
Xung quanh vô cùng tĩnh lặng.
Bên trong phòng khách sạch sẽ tinh tươm.
Anh bỗng cảm thấy giây phút này ấm áp lạ thường.
Ọc ọc ọc…
Bỗng có một tiếng động nhỏ vang lên.
Lâm Kiều Hân vô thức che bụng lại.
Anh khẽ nhướng mày.
Lại đói rồi sao?
Cô mím môi, vẻ mặt lúng túng.
Anh nghi hoặc hỏi: “Tối nay cô chưa ăn gì à?”
Cô lặng lẽ gật đầu đáp lại.
Cả ngày nay cô chỉ bồn chồn lo lắng, không thiết ăn uống gì.
Bây giờ nhẹ lòng rồi.
Thì mới…
Anh chăm chú nhìn cô.
Anh hiểu cô lo lắng cho sự an toàn của mình.
Bất chợt hai mắt anh sáng rực lên.
“Có muốn ăn xiên nướng như lần trước không?”, anh bật cười đề nghị.
Lâm Kiều Hân lập tức sửng sốt.
Chẳng bao lâu sau, ánh mắt cô lóe lên.
Muốn ăn!
Nhưng…
Cô hoài nghi hỏi: “Bây giờ ra ngoài liệu có gặp nguy hiểm gì không?”
Người của Thần Ẩn…
Anh khẽ cười đáp: “Không sao. Chúng ta dẫn theo cả Long Tam Long Thất đi, được chưa?”
Lâm Kiều Hân vẫn chưa hết lo âu.
Tuy nhiên… cô đã bắt đầu dao động!
Thấy thế, anh lại dụ dỗ tiếp: “Lâu lắm cô không ăn xiên nướng rồi. Chắc là nhớ mùi vị của nó lắm nhỉ?”
“Yên tâm, có Long Tam và Long Thất ở đây, chắc chắn chúng ta sẽ được an toàn!”