Nhưng lúc này, dù thế nào cũng không nói ra lời được...
Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao, chúng ta đi thôi".
Lâm Kiều Hân âm thầm gật đầu,
Hai người nhanh chóng rời đi.
Bầu không khí lúng túng cũng dần hòa hoãn.
Trương Minh Vũ nhìn quanh.
Vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Long Tam và Long Thất đâu.
Gọi điện mà không ai bắt máy.
Bọn họ...
Haizz.
Trương Minh Vũ âm thầm thở dài.
Lo lắng cũng chẳng có tác dụng gì.
Bọn họ chỉ trở thành gánh nặng cho Long Tam và Long Thất thôi.
Trương Minh Vũ không do dự nữa, bước từng bước lớn!
Lâm Kiều Hân chần chừ hỏi: "Chúng ta... đi đâu đây?"
Bọn họ vẫn chưa hết lúng túng.
Trương Minh Vũ cười tươi nói: "Đưa cô đi ngủ!"
Hả?
Lâm Kiều Hân lập tức dừng bước!
Ngủ... ngủ?
Lời này...
Trương Minh Vũ vội vàng đổi lời: "À.... là... tìm chỗ nào để ngủ..."
Lâm Kiều Hân lập tức bừng tỉnh.
Nhưng... tối thế này, đi đâu tìm bây giờ?
Còn chẳng có khách sạn...
Nhưng cuối cùng, Lâm Kiều Hân vẫn không nói gì.
Âm thầm đi theo.
Xung quanh rất yên tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra.
Đi đến nửa đêm.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn, trước mặt có mấy tòa nhà!
Cuối cùng cũng đến rồi!
Trương Minh Vũ mỉm cười, trong lòng bất giác cảm thấy vui vẻ.
Anh tiến về trước.
Lâm Kiều Hân cảm thấy hoang mang.
Nơi này...
Hai người ngay chóng đi đến bờ tường.
Tòa nhà rất cũ.
Rõ ràng chỉ là một khu nhà cũ nát.
Tòa cao nhất chỉ có sáu tầng.
Cả tòa nhà lớn mà chỉ có mấy nhà sáng đèn.
Rõ ràng không có ai ở.
Trương Minh Vũ cười nói: "Tối nay chúng ta ở đây được không?"
Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt hỏi: "Anh có nhà ở đây à?"
Trương Minh Vũ lắc đầu.
Lâm Kiều Hân sững sờ, lầm bầm: "Á..."
Trương Minh Vũ cười nói: "Ở nhờ một đêm, mai lại đi!"
Ở nhờ...
Lâm Kiều Hân trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, cười nói: "Anh... định lén lút đột nhập à?"
Trương Minh Vũ cười gật đầu.