Còn cô thì sao?
Cúi đầu nhìn xuống... có hơi cao!
Trương Minh Vũ cười nói: "Cô nhảy đi, tôi đỡ cô".
Hả?
Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt.
Nhảy xuống?
Chuyện này...
Cho dù cô có tin tưởng Trương Minh Vũ.
Thì... chỗ này cũng cao quá...
Từ nhỏ đến lớn độ cao cao nhất cô từng nhảy là nhảy dây...
Lâm Kiều Hân chần chừ nói: "Có... cách nào khác không?"
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.
Nhưng cũng hiểu được.
Nhưng...
Trương Minh Vũ nói tiếp: "Cô yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ đỡ được cô".
Lâm Kiều Hân vẫn còn chần chừ.
Cao quá...
Mãi mà cô không dám nhảy xuống.
Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.
Sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, anh chỉ tay lên: "Trên tường có rắn!"
"Á!"
Lâm Kiều Hân hét lên thất thanh!
Cô không hề do dự, nhảy thẳng xuống.
Hi hi!
Trương Minh Vũ cười, tiến lên.
Dang hai tay ra.
Lâm Kiều Hân nhanh chóng rơi vào lòng anh...
Nhưng vì khi nhảy xuống quá hoảng loạn.
Tư thế này...
Trương Minh Vũ sững sờ.
Trong tay anh là cảm giác mềm mại.
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.
Anh cúi đầu nhìn.
Lâm Kiều Hân đang ngồi lên tay trái anh!
Sau lưng dựa vào tay phải...
Chuẩn... ghê nhỉ...
Mắt Lâm Kiều Hân lóe lên sự hoảng loạn.
Nhìn qua.
Khuôn mặt của Trương Minh Vũ phản chiếu trong mắt cô...
Phù!
Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó...
Không đúng!
Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt!
Cô vọt dậy, đứng xuống đất!
"Anh..."
Lâm Kiều Hân mím môi, há miệng, nhưng không nói được gì.
Trương Minh Vũ cũng lúng túng!
Chuyện này...