Đám người này... đáng sợ quá!
Ánh đèn lắc lư.
Trương Minh Vũ vô cùng căng thẳng, luôn trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu!
"Đội phó, không có!"
Giọng nói trầm thấp vang lên.
Ánh sáng biến mất.
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Giọng nói dễ nghe lại vang lên: "Tiếp tục tìm, lục soát trong rừng cây cho tôi!"
Trương Minh Vũ híp mắt.
Tiểu Trạch!
Cho dù tức giận, nhưng Trương Minh Vũ vẫn không dám để lộ ra.
Ánh sáng nhanh chóng biến mất.
Tiếng bước chân xa dần.
Trương Minh Vũ kéo rèm cửa.
Không biết tự lúc nào, đầu anh đã đổ đầy mồ hôi!
Nếu chỉ có mình anh, đương nhiên anh không sợ.
Nhưng bây giờ Lâm Kiều Hân cũng ở đây!
Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm, cơ thể mềm nhũn, dựa vào giường!
Trương Minh Vũ nhìn quanh.
Không có ai!
Trương Minh Vũ kéo kín rèm cửa, đi đến bên giường rồi ngồi xuống.
Cơ thể mất hết sức lực.
Không cử động được, dường như vừa trải qua trận chiến sinh tử vậy!
Lâm Kiều Hân mím môi nói: "May mà chúng ta không ở trong rừng..."
Trương Minh Vũ âm thầm gật đầu.
Người của Thần Ẩn... quả nhiên biến thái!
Bây giờ nghĩ lại, bọn họ nhất định đã chặn hết đường đến đại viện rồi.
Không có ai đi qua nên mới lục soát ở đây.
Lục soát kỹ càng như vậy!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới bình tĩnh lại.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mau đi ngủ thôi", Trương Minh Vũ cười nói.
Muộn lắm rồi.
Lâm Kiều Hân lặng lẽ gật đầu.
Cơ thể mềm mãi khẽ di chuyển, âm thầm nằm xuống.
Nhưng... sao ngủ được?
Vừa nhắm mắt lại, ngoài hình ảnh của rắn độc thì chỉ có một đám đô con cầm súng!
Trương Minh Vũ cũng không ngủ được.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Hai người trợn trừng mắt, không nhìn thấy đối phương.
Nháy mắt một cái, đã nửa tiếng trôi qua.
Hai người cứ tưởng đối phương ngủ rồi.
Haizz.
Trương Minh Vũ khẽ thở dài, điều chỉnh lại tư thế.
Có nghĩ nhiều cũng vô ích.
Một lúc sau, anh nhắm mắt lại.
Lâm Kiều Hân cũng không chịu được, mắt díu lại.