Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, anh vẫn ẩn núp trong bóng tối chứ không lộ mặt ngay.
Chỉ chớp mắt, các bên đã giao đấu hơn chục hiệp.
Hai người kia liên tục bị đánh lui.
Rầm!
Bỗng Long Thất vung một quyền đánh vỡ đòn chặn của thằng hai.
Nắm tay anh ta nện thẳng giữa ngực đối thủ.
Thằng hai bị đánh bay ngược ra sau, ngã rầm xuống đất.
Sắc mặt đại ca đã cực kì nặng nề.
Long Thất nheo mắt, chuyển hướng đi về phía đại ca.
Tình thế này...
Con ngươi đại ca chợt co rút lại.
Đáy mắt Lâm Kiều Hân cũng sáng bừng lên đầy hưng phấn.
Mình được cứu rồi?
Hai đánh một, đại ca liên tục bị đánh bại, lùi lại phía sau.
Rầm!
Long Tam vung một quyền đánh trúng đối thủ.
Thân thể đại ca cũng như thằng hai, bị đấm bay về phía sau, giây tiếp theo đã nặng nề rớt xuống đất.
Hay lắm!
Trương Minh Vũ hò reo trong lòng.
Long Tam và Long Thất không do dự một giây, lập tức thừa thắng xông lên.
Con ngươi đại ca co rút lại, quát khẽ một tiếng: "Còn không ra là tôi mất mạng đấy!"
Hả?
Trương Minh Vũ híp mắt nhìn quanh.
Thật sự còn có kẻ khác ở đây?
Ánh mắt Long Tam và Long Thất lóe lên, nhào tới.
Bỗng nhiên, có một giọng nói châm chọc vang lên: "Người của Thần Ẩn cũng chỉ đến thế, ngay cả loại người thế kia... cũng không đánh lại?"
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Dạ Thập Nhị!
Ngay sau đó, mấy bóng người lao tới.
Bọn họ nhằm thẳng phía Long Tam.
Nhìn kĩ hơn mới thấy, nhóm người đó có bốn gã đàn ông cao lớn.
Nhưng bốn người này, vừa nhìn là biết đều thuộc dạng cực kì mạnh.
Long Tam bị ép phải lùi lại.
Hai người tiếp tục lao vào cuộc chiến.
Sắc mặt đại ca đã hết sức âm trầm.
Nhưng gã ta không phản bác được một lời.
Giây lát sau, có một thanh niên thong dong bước ra.
Đúng là Dạ Thập Nhị!
Lúc này, gã đang khoanh tay trước ngực, nhìn cảnh chiến đấu trước mắt như thể xem kịch.
Đáy mắt Lâm Kiều Hân lại tràn ngập tuyệt vọng.
Vẫn là...
Lòng Trương Minh Vũ lúc này cũng đang hết sức căng thẳng và nặng nề.
Hiện giờ, điều may mắn duy nhất là anh còn chưa ra mặt.
Huỵch huỵch!