Trương Minh Vũ không kiềm được nở nụ cười đến tận mang tai.
Những hình ảnh kỳ lạ bắt đầu hiện ra trong tâm trí anh.
Lâm Kiều Hân bĩu môi hét lên: "Nghĩ cái gì đấy!"
Khung cảnh ám muội chợt tan biến, Trương Minh Vũ hoàn hồn.
Quê quá đi thôi...
Lâm Kiều Hân giận dỗi trừng mắt nhìn anh, chất vấn: "Tôi đang nói về chuyện đầu tư, hỏi anh đoán được tôi sẽ phát triển đến đâu!"
Nói xong, cô nhướng mày.
Trương Minh Vũ ngập ngừng trả lời: "Thì... cô là một người giỏi giang nên tôi nghĩ thế nào cũng phải ngang bằng tập đoàn Lâm Thị..."
Một tia sáng lóe lên trong mắt Lâm Kiều Hân.
Cô nhếch môi.
Nhưng nụ cười lạ lùng này... lại đầy mị hoặc!
Trương Minh Vũ ngẩn người nhìn cô.
Anh bỗng có cảm giác Lâm Kiều Hân như bị đa nhân cách vậy.
Ban ngày là một người chu đáo, dịu dàng, ở đồn cảnh sát thì đầy kiêu sa.
Giờ thì lạnh lùng tới kì lạ...
Trương Minh Vũ bỗng tò mò về người phụ nữ này.
Bao giờ anh cũng thấy Lâm Kiều Hân là một người kì lạ.
Lâm Kiều Hân không nói gì.
Trong đôi mắt to tròn chất đầy tâm sự như đang suy tư điều gì.
Trương Minh Vũ cũng không biết nên nói gì cho phải.
Thời gian dần trôi.
Sắc trời đã sẩm tối từ lúc nào không hay.
Trương Minh Vũ ra ngoài mua đồ ăn.
Còn Lâm Kiều Hân thì nằm yên trên giường.
Sau một lúc nghĩ ngợi, cô đã biết mình cần làm gì để phát triển sự nghiệp.
Có điều... còn Trương Minh Vũ thì sao?
Lâm Kiều Hân khẽ cắn môi, một tia bối rối hiện lên trong mắt.
Giờ đây cô chẳng biết nên đối mặt với Trương Minh Vũ thế nào.
Cô không biết Trương Minh Vũ là gì trong lòng mình nữa.
Tâm trí Lâm Kiều Hân đầy hỗn loạn.
Không lâu sau, Trương Minh Vũ lớn tiếng gọi: "Ăn cơm thôi".
Lâm Kiều Hân nhướng mày.
Cô nhanh chóng đi xuống.
Mùi hương thơm phức lập tức xông vào mũi.
Ừng ực!
Lâm Kiều Hân nuốt nước miếng một cách thèm thuồng.
Trưa nay cô chưa ăn gì cả, giờ lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc ấy...
Cô xuống nhà.
Trương Minh Vũ đã bày biện cơm nước ra bàn.
Rất nhiều món ngon!
Lâm Kiều Hân thoăn thoắt đi tới rồi nhanh chóng ngồi vào bàn.
Nét mặt cô trông thì khá lạnh nhạt.
Nhưng trong lòng lại hào hứng vô cùng.
Trương Minh Vũ vui vẻ nói: "Ăn đi, đói lắm rồi đúng không".
Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.
Cô dùng đũa gắp một miếng thịt cho vào miệng.
Động tác của cô vô cùng ưu nhã.
Trương Minh Vũ nhoẻn môi cười.
Chốc lát sau, Lâm Kiều Hân lộ vẻ hưởng thụ.
Mùi vị thân quen này...
Trước đây cô cứ nghĩ đồ ăn do Trương Minh Vũ nấu sẽ bình thường đến mức không còn gì bình thường hơn.
Giờ mới phát hiện ngon quá trời quá đất!
Lâm Kiều Hân ăn ngấu nghiến, không dừng đũa được!
Trương Minh Vũ cười toe toét: "Sao nào? Ngon lắm đúng không?"
Lâm Kiều Hân bỗng khựng lại.
Cô lưỡng lự một lúc rồi mới đáp lời: "À... Cũng được".
Cũng được?
Trương Minh Vũ lắc đầu nhỏ giọng cười.
Sao lại nói một đường nghĩ một nẻo thế kia...
Anh biết lúc này cô đang cố ý tỏ ra bình tĩnh.
Nhưng làm vậy thì được gì?
Trương Minh Vũ nghĩ ngợi thật lâu vẫn không có manh mối gì.
Thế là anh không quan tâm nữa.
Cầm đũa ăn thôi.
Chẳng mấy chốc Trương Minh Vũ đã ăn no.
Ngẩng đầu lên xem, bấy giờ anh mới nhận ra Lâm Kiều Hân vẫn còn ăn.
Đã thế... còn ăn rất hăng say...