Trương Minh Vũ vừa nói vừa cúi gằm mặt: "Đây này".
Anh không dám nhìn linh tinh!
Lâm Kiều Hân nói với giọng nghiền ngẫm: "Đã đem vào tận đây rồi còn không dám nhìn tôi à?"
Nhìn...
Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy hoang mang.
Lâm Kiều Hân...
Đang quyến rũ anh sao?
Trương Minh Vũ nghiến răng.
Anh thầm hạ quyết tâm!
Đàn ông con trai phải mạnh mẽ lên chứ, sợ cái gì?
Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó, đôi mắt anh trợn to đến mức như sắp rớt ra ngoài.
Lâm Kiều Hân đang ngồi ở mép bồn tắm.
Đôi chân bắt chéo nhau.
Từ đầu đến chân chỉ có mỗi hai chiếc khăn bông che đậy những vị trí chết người!
Mái tóc ướt đẫm.
Nước da trắng nõn và mềm mại như thể chỉ cần búng nhẹ thôi sẽ để lại dấu vết, những giọt nước còn đọng lại càng tôn thêm sự trong trẻo của nó!
Dáng người đầy dụ hoặc ấy...
Đôi chân mảnh khảnh ấy...
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách thèm thuồng.
Máu trong người anh sôi lên sùng sục!
Lâm Kiều Hân ngoắc ngón tay và cất lên chất giọng quyến rũ: "Đem qua đây nào".
Trương Minh Vũ giật nảy mình.
Quá... mê người!
Rốt cuộc Lâm Kiều Hân tính làm gì đây?
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi rồi đi tới đặt khăn tắm vào tay cô.
Anh không kiểm soát nổi mắt mình nữa rồi!
Nét mặt của Lâm Kiều Hân vẫn bình tĩnh như thường, đôi mắt to tròn của cô chỉ im lặng nhìn anh chăm chú.
Trên khóe miệng là một nụ cười bí hiểm.
Trương Minh Vũ cau mày, cố đè nén sự bồn chồn trong người.
Không đúng, chắc chắn có gì đó không đúng!
Lâm Kiều Hân tiếp tục tỏ ra quyến rũ: "Đưa khăn xong thì ra ngoài đi chứ?"
Cái nhìn ấy đầy gợi tình.
Trương Minh Vũ ngẩn người một lúc mới hoàn hồn: "À... tôi ra ngoài đây".
Anh nói câu ấy rồi loạng choạng quay đi.
Tâm tình xôn xao làm người anh nóng bừng!
Nhưng...
Trương Minh Vũ vẫn thấy thật kì lạ.
Chắc chắn là có âm mưu!
Trương Minh Vũ rời đi đầy dứt khoát.
Rầm!
Cửa phòng tắm đóng sầm lại.
Một tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lâm Kiều Hân.
Đi thật à?
Nụ cười trên môi cô càng tươi hơn.
Đôi mắt cô sáng như sao trời.
Lâm Kiều Hân đứng dậy, khăn trên người tuột xuống.
Cô đã mặc đồ lót bên trong sẵn!
Sau khi ra ngoài, Trương Minh Vũ vội vàng về phòng.
Anh chui thẳng vào trong chăn.
Nhưng anh chẳng biết làm sao với thân thể như bốc cháy của mình cả!
Hình ảnh kiều diễm ấy cứ hiện về trong tâm trí anh!
Khổ quá đi thôi!