Tám gã vệ sĩ ở bên ngoài chủ động tránh sang một bên.
Một chàng trai trẻ ung dung bước tới.
Tay cầm điếu xì gà, vẻ mặt phách lối.
Trương Minh Vũ hơi nhíu mày.
Cậu hai nhà họ Lục, Lục Chính Đình!
Trước kia hắn từng đến Hoa Châu với Chu Vân Phong, còn từng có tranh chấp với anh.
Nhà họ Lục?
Trong mắt anh lóe lên từng tia sáng.
Anh vốn đang định đi tìm nhà họ Lục đây.
Nào ngờ Lục Chính Đình này lại chủ động tự dâng đến tận cửa.
Trương Minh Vũ cũng không nóng vội.
Lặng lẽ chờ đợi.
Đinh Ninh chỉ lạnh nhạt liếc nhìn rồi quay đi.
Không có hứng thú.
Lục Chính Đình nhanh chóng nhận ra Hàn Thất Thất trong đám người, hai mắt dán chặt lên người cô ta.
Hai mắt sáng rực lên.
Xinh đẹp vậy sao?
Ngay sau đó, hắn lập tức trở nên hưng phấn.
Vội vàng sải bước tới gần.
Mấy người bọn hắn dừng lại trước mặt Trương Minh Vũ.
Hàn Thất Thất cau mày, lạnh giọng hỏi: “Anh là ai?”
Lục Chính Đình mỉm cười lên tiếng: “Thất Thất, sao đến cả tôi mà cô cũng không nhận ra thế?”
“Tôi… là Lục Chính Đình đây”.
Hự!
Nghe thấy lời hắn vừa nói, đám người xung quanh nhao nhao hít khí lạnh!
Cậu hai nhà họ Lục!
Sao hắn lại tới đây?
Trương Minh Vũ chỉ lắc đầu ra vẻ bất đắc dĩ.
Bị coi như không khí rồi.
Có thể thấy được sức hút của người đẹp khủng bố tới mức nào…
Hàn Thất Thất sẵng giọng hỏi: “Anh tới tìm tôi có việc gì?”
Lục Chính Đình tươi cười đáp lại: “Nghe nói dạo gần đây bố cô đang tranh mối làm ăn với nhà tôi”.
“Tôi tới để nói chuyện với cô thôi”.
“Tiện khuyên nhủ nhà họ Hàn các cô đừng tự đâm đầu vào chỗ chết”.
“Ở đây không phải Hoa Châu!”
Dứt lời, hắn trưng ra vẻ mặt tràn đầy giễu cợt.
Ánh mắt Trương Minh Vũ chợt lóe lên.