Một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên!
Một đám bảo vệ tức tốc chạy vọt ra!
Vây kín xung quanh Lục Chính Đình và vệ sĩ của hắn!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh vang lên dồn dập!
Tất cả mọi người đều bị làm cho kinh hãi!
Hai phe giằng co kịch liệt, mùi thuốc súng ngập tràn sảnh lớn!
Trương Minh Vũ nhếch miệng mỉm cười.
Sắc mặt vẫn bình thản như không.
Lục Chính Đình nheo mắt lại.
Hắn quên mất chuyện này rồi!
Trương Minh Vũ phá lên cười: “Cậu chủ Lục ăn đòn chưa đủ à?”
Hắn bị anh chọc tức điên lên!
Đám người xung quanh kinh ngjac há hốc mồm!
Trương Minh Vũ… thực sự đã từng đánh Lục Chính Đình rồi sao?
Điên rồi à?
Mãi lâu sau, hắn mới nghiến răng ken két rít lên: “Được, dù sao mày cũng đang ở Tĩnh Châu. Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội lắm!”
Nói rồi trong mắt hắn lóe lên tia lạnh lẽo!
Trương Minh Vũ khẽ bật cười.
Lục Chính Đình hít một hơi thật sâu: “Hàn Thất Thất, hôm nay chúng ta hãy giải quyết chuyện giữa hai nhà trước đã!”
Hàn Thất Thất nhíu mày lên tiếng: “Giải quyết cái quái gì? Có giỏi thì anh diệt luôn nhà họ Hàn của tôi đi”.
Dứt lời, cô ta ra vẻ khinh bỉ nghịch ngón tay.
Ừng ực!
Tiếng nuốt nước bọt liên tiếp vang lên.
Cứng thật đấy!
Lục Chính Đình suýt thì phun máu!
Coi thường hắn quá rồi!
Đám người xung quanh cũng xì xào bàn tán!
Hắn cay cú nghiến răng nói: “Cô đang khiêu khích tôi đấy hả?”
Hàn Thất Thất không chút do dự đáp trả: “Ờ”.
Hắn nổi trận lôi đình, hơi thở dồn dập hẳn lên!
Con mẹ nó thật khinh người!
Những người khác quay sang nhìn nhau.
Ở cái đất Tĩnh Châu này.
Có mấy ai dám chọc giận nhà họ Lục như vậy?
Lục Chính Đình cả giận quát: “Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“Tôi nói cho cô biết, mọi nguyên vật liệu của xưởng thép đều nằm trong tay nhà họ Lục chúng tôi!”