Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Câu này...
Anh không khỏi nhìn bóng người cao ngạo kia...
Chiếm, nhất định phải chiếm!
Mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên, anh nói: "Được thôi, đi nào!"
Hàn Thất Thất mỉm cười vui vẻ.
Hàn Thất Thất nhanh chóng bàn bạc với ông cụ Chu.
Hai người xuất phát.
Trương Minh Vũ nói với Đinh Ninh một tiếng, sau đó rời đi.
Ngồi vào trong xe, anh có hơi hưng phấn!
Lần này... sẽ thu hoạch được cái gì đây?
Không bao lâu sau, chiếc xe đã dừng ở cửa nhà họ Chu.
Hai người xuống xe.
Trương Minh Vũ nhìn quanh một vòng, phát hiện ra bên trong đại viện vô cùng yên tĩnh.
Buổi chiều mà không có ai à?
Hàn Thất Thất tức giận nói: "Chu Vân Đình đã đưa tất cả người hầu rời đi rồi".
Trương Minh Vũ hiểu ra.
Hàn Thất Thất có hơi do dự, đẩy cửa đi vào.
Lần này, còn chẳng có người gác cửa.
Hai người nhanh chóng đi tới cửa căn biệt thự.
Cốc cốc cốc.
Hàn Thất Thất gõ cửa.
Cửa nhanh chóng được mở ra.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Người mở cửa... là ông cụ Chu...
Hàn Thất Thất hoang mang hỏi: "Ông ngoại, người hầu đâu hết rồi?"
Ông cụ Chu cười gượng nói: “Đều đi hết rồi".
Giọng điệu bình thản.
Nhưng vô cùng bất cực.
Trương Minh Vũ cảm thấy chua xót.
Mấy ngày không gặp.
Ông cụ Chu như già đi mấy tuổi.
Hàn Thất Thất mím môi.
Vô cùng đau lòng.
Ông cụ Chu nhiệt tình nói: "Được rồi, đi vào đi".
Nói xong liền nhường lối đi.
Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất đi vào phòng khách, ngồi trên ghế sofa.
Phòng khách cũng không được xa hoa như trước.
Ông cụ Chu ngồi xuống, cười nói: "Minh Vũ à, để cháu cười chê rồi, không có tiền, chỉ có thể bán bớt đồ".
Trương Minh Vũ cười nói: "Rồng bơi vào chỗ nước cạn bị tôm đùa bỡn, đây cũng là điều bình thường".
Mắt ông cụ Chu sáng lên.
Hàn Thất Thất chép miệng hỏi: "Ông ngoại, nhà họ Chu... không còn ai sao?"
Ông cụ Chu cười khổ nói: "Còn gia đình cậu tư, tiếc rằng... chẳng có tác dụng gì".
"Cậu ba của con không muốn tham dự nên xuất ngoại rồi".
"Cậu cả và cậu hai của con thì cùng một phe".
"Chắc ông ngoại... không cố được bao lâu nữa".
"Haizz".