Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.
Chỗ này là thiên đường sao?
Liễu Thanh Duyệt mỉm cười thần bí: "Tí nữa em sẽ biết".
Nói xong cô ấy lại đi lên.
Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng dừng lại ở trước cửa một căn phòng.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Quay đầu nhìn lại, trong căn phòng rất tối.
Chẳng nhìn rõ gì cả.
Lắng tai nghe....
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng kêu đau đớn...
Hả?
Cơ thể Trương Minh Vũ run lên.
Da gà nổi hết cả lên.
Nơi này khiếp quá.
Kinh quá!
Tiếng kêu nặng nề vang lên.
Mẹ nó!
Trương Minh Vũ sợ giật mình, bất giác túm lấy tay Liễu Thanh Duyệt.
Mẹ nó sao giống trong phim ma vậy?
Liễu Thanh Duyệt khó chịu liếc mắt nói:"Gan bé thế, chỉ là do cửa bị ẩm nên tạo ra âm thanh như vậy thôi".
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Hai người bước lại gần.
Trương Minh Vũ nhíu chặt lông mày.
Bên trong phòng có hai chiếc giường, trông giống như giường bệnh.
Cái này...
Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên sự nghi ngờ.
Rốt cuộc chị tư làm gì vậy?
Cái này thì liên quan gì đến y học?
Tách!
Đèn được bật lên!
Hít!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Trên giường bệnh là hai người toàn là máu!
Cái này...
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.
Ngửi lại, mới phát hiện ra trong căn phòng này toàn là mùi máu tanh.
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Chị tư, chỗ của chị..."
Liễu Thanh Duyệt cười nói: "Đây là công việc của chị".
Đây...
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.
Ọe!
Một giây sau anh cảm thấy dạ dày mình sôi lên!
Không chịu nổi nữa!
Trương Minh Vũ càng cảm thấy đau lòng.
Liễu Thanh Duyệt dịu dàng xoa đầu anh, nghiêm túc nói: "Em cảm thấy công việc này kinh khủng lắm phải không".
“Nhưng... khi em nhìn thấy người ta từ thoi thóp hơi tàn rồi sống lại, em sẽ cảm thấy rất tuyệt vời".
Câu nói này khiến cơ thể Trương Minh Vũ cứng đờ.