Đỗ Nam Thiên đột nhiên sa sầm mặt xuống, trầm giọng: "Cục trưởng Tần, cô không chịu hành động? Vậy thì chớ trách tôi đây không khách khí".
Nói đoạn, lão ta lấy điện thoại ra.
Tần Minh Nguyệt cau mày.
Đỗ Nam Thiên này có quen biết cực rộng, hơn nữa, các chỗ quen biết đều là...
Một cuộc điện thoại gọi qua, chắc chắn sẽ kéo theo vô vàn phiền phức.
Trương Minh Vũ bèn cười bảo: "Cục trưởng Tần, tôi về đồn cùng các vị vậy".
Nói đoạn, anh cất bước tiến đến.
Hiện giờ anh cũng chẳng còn biện pháp nào, nhưng lúc này tối thiểu cần phải bảo đảm được an toàn của Tần Minh Nguyệt đã.
Những thứ khác... chỉ có thể tạm gác lại.
Tần Minh Nguyệt thấy thế thì ngẩn ra.
Hồi lâu sau, đáy mắt cô ta thoáng hiện một tia cảm kích.
Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh phải chịu bất cứ thương tổn gì.
Tần Minh Nguyệt ngẩng đầu, lạnh lùng ra lệnh: "Đưa cả người này đi luôn".
Cô ta vừa nói vừa chỉ vào Trương Minh Vũ.
"Rõ!"
Mấy viên cảnh sát đồng thanh thưa.
Bọn họ lập tức cất bước đi về phía Trương Minh Vũ, định bắt anh đưa đi.
Vương Vũ Nam đã nóng ruột cực kì.
Đám đông quanh đó lại đều mỉm cười chế giễu.
Tên nhóc này, không biết lấy đâu ra dũng khí như vậy...
Dám một mình đối đầu với cậu ấm nhà họ Âu Dương, thật sự là chán sống rồi.
Trương Minh Vũ cũng hết sức bất đắc dĩ.
Âu Dương Triết chỉ cười lạnh một tiếng.
Nhưng Âu Dương Tĩnh lại lo lắng ra mặt.
Không thể để người này rơi vào tay anh ta!
Nhưng...
Chính cô ta cũng chẳng có biện pháp nào can thiệp.
Tần Minh Nguyệt vung tay, quát: "Đưa toàn bộ đi cho tôi".
Nói đoạn, cô ta định quay đầu rời khỏi đây.
Nhưng đúng lúc này, Đỗ Nam Thiên lại cười khẽ một tiếng, nói: "Cục trưởng Tần không cần phải vội như thế đâu".
Hả?
Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt đồng thời nhíu mày.
Lão già này còn muốn gì nữa?