Suy nghĩ của Trương Minh Vũ chậm chạp hơn nhiều.
Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi nói: "Chẳng phải anh bảo tôi giúp anh bày mưu tính kế sao, còn đợi gì nữa".
Á...
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười, vội vàng ngồi xuống.
Sao lại vậy...
Mất hồn mất vía.
Trương Minh Vũ không do dự nữa, đưa tay bày tất cả tài liệu lên bàn.
Tổng cộng sáu tập.
Còn có một tập anh chưa mở ra.
Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Anh đang muốn làm gì?"
Trương Minh Vũ cười toét miệng nói: "Muốn kiểm soát bọn họ".
Anh lạnh lùng nói.
Lâm Kiều Hân trợn tròn hai mắt.
Cái gì?
Kiểm soát?
Lâm Kiều Hân hoang mang hỏi: "Anh... đùa sao? Đây là những doanh nghiệp trị giá trên trăm triệu ở Hoa Châu đó".
Trương Minh Vũ cười nói: "Đương nhiên là không, mục tiêu của tôi không dừng ở đây".
Mắt Lâm Kiều Hân thoáng hiện lên vẻ khiếp sợ!
Anh... có dã tâm lớn đến vậy sao?
Nhưng nghĩ một lúc cô liền bình tĩnh lại.
Lúc trước Trương Minh Vũ chẳng có gì, bây giờ... có gia tài bạc triệu.
Dù vậy Lâm Kiều Hân vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Một lúc sau Lâm Kiều Hân mới nói: "Vậy... anh cần tôi làm gì?"
Giọng điệu của cô không được tự tin như ban nãy.
Dẫu sao cũng là những công ty trị giá hơn trăm triệu.
Trương Minh Vũ cười nói: "Cô giúp tôi nghiên cứu đối sách, nên ra tay với công ty nào, ra tay thế nào?"
Lâm Kiều Hân gật đầu.
Hai người lại cúi đầu vào đống tài liệu.
Nghiên cứu tỉ mỉ.
Xem qua một lượt tất cả tài liệu, Trương Minh Vũ cũng hiểu đại khái.
Sáu công ty.
Một công ty bất động sản, hai công ty kinh doanh chuỗi nhà hàng, hai công ty xe, một công ty tài chính.
Trương Minh Vũ xoa đầu hỏi: "Có cách gì không?"
Lâm Kiều Hân suy nghũ một lúc rồi nói: "Anh định dùng cách nào? Cưỡng ép thu mua hay dùng thu nạp bằng phương pháp mềm?"
Hả?
Trương Minh Vũ cười nói: "Tạm thời chưa nghĩ đến đấy, dù sao chỉ cần tôi là người đứng tên là được".
Chuyện này...