Nhưng mặt Hàn Quân Ngưng lại không chút thay đổi, giống như chả biết gì.
Lâm Kiều Hân khẽ nhíu mày, nói: "Em hỏi anh đó".
Thịch……
Trương Minh Vũ lúng túng cười: "À... không có gì khác cả".
"Anh bị làm sao à?"
Hỏi hết câu này đến câu khác, Trương Minh Vũ cũng có chút bối rối.
Trái tim của Hàn Quân Ngưng thắt lại.
Sắc mặt Lâm Kiều Hân không thay đổi, chậm rãi nói: "Xem bắp đùi của anh có ổn không, cứ như vậy thì đến bao giờ mới khỏi?"
Phù!
Hàn Quân Ngưng nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.
Cô thực sự sợ rằng Trương Minh Vũ sẽ biết.
Trong mắt Trương Minh Vũ cũng lóe lên một tia bất đắc dĩ.
Không thể không nói, biểu hiện của Lâm Kiều Hân...
Anh thực sự không thể nhìn ra Lâm Kiều Hân đang nghĩ gì.
Cuối cùng, chỉ có một tiếng thở dài im lặng.
Căn phòng chìm trong im lặng.
Một tia nghi ngờ lóe lên trong đôi mắt đẹp của Hàn Quân Ngưng.
Cô ấy bối rối nhìn Lâm Kiều Hân.
Thế là kiểm tra xong rồi?
Lâm Kiều Hân giật mình.
Hồi lâu mới phản ứng lại được, trong lòng dâng lên một cảm giác bất đắc dĩ.
Làm thế nào để diễn tiếp đây?
Do dự một chút, Lâm Kiều Hân hỏi: "Đúng rồi, lỗ tai của anh ngứa không? Em ngoáy cho anh?"
Phụt!
Trương Minh Vũ thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu!
Đây là... yêu cầu gì vậy?
Sao lại thành như này...
Hàn Quân Ngưng tán thưởng liếc nhìn.
Ý tưởng này hay đó!
Lâm Kiều Hân vô cùng bất đắc dĩ.
Dù sao thì đâm lao thì phải theo lao thôi.
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ lúng túng nói: "À... Không ngứa…"
Lâm Kiều Hân khẽ cau mày, nói: "Tai anh ngứa".
Cái này……
Trong mắt Trương Minh Vũ đầy hoang mang.
Này.. này là ép mua ép bán à?
Lâm Kiều Hân không thèm để ý, cô đứng dậy và đi đến một bên.
Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: "Chị sáu, cô... cô ấy đang làm cái gì vậy?"
Hàn Quân Ngưng rất phối hợp nói: "Vợ em ngoáy lỗ tai cho em không phải rất bình thường sao...?"
Không bình thường!
Trương Minh Vũ thực sự cảm thấy muốn khóc.