Sau khi cân nhắc một lúc, anh không suy nghĩ nhiều nữa.
Nhắm mắt lại, cảm giác mệt mỏi ập đến.
Đặc biệt là vị trí đùi, bây giờ sau khi yên tĩnh lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Điều khó chịu duy nhất đó là không thể dùng lực được.
Haiz.
Trương Minh Vũ âm thầm thở dài, không nghĩ nhiều nữa.
Đùi của anh rốt cuộc như thế nào chỉ đành chờ đến ngày mai mới biết.
Bất giác Trương Minh Vũ cũng chìm vào giấc ngủ.
…
Sáng sớm hôm sau.
Trương Minh Vũ tỉnh dậy.
Mở mắt ra, mới phát hiện mỹ nhân bên cạnh đã không còn...
Trương Minh Vũ khẽ lắc đầu, tỉnh hơn vài phần.
Ngồi thẳng lên, cố gắng cảm nhận một chút mới phát hiện ra đùi mình đã hồi phục lại khá nhiều.
Lúc này Trương Minh Vũ mới thả lỏng hơn nhiều.
Xuống đất, đi ra khỏi cửa.
Rất nhanh, một hương thơm ập tới!
Hả?
Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt, trong mắt hiện ra một tia khó hiểu.
Lâm Kiều Hân làm đồ ăn… thơm như vậy?
Trương Minh Vũ tăng nhanh tốc độ, đi nhanh xuống tầng 1.
Nhìn về phía sau.
Mới phát hiện ra Lâm Kiều Hân thực sự đang ở trong bếp.
Chuyện này…
Trương Minh Vũ kinh ngạc.
Sau khi tiến lên hai bước, khóe miệng Trương Minh Vũ đột nhiên giật giật.
Lâm Kiều Hân mặc dù đang bận rộn.
Nhưng người chịu trách nhiệm là Hàn Quân Ngưng…
Mình đã nói mà…
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Nhưng cho dù như vậy trong lòng vẫn thấy rất ngạc nhiên.
Tài nghệ nấu ăn của chị sáu lại tốt như vậy?
Rất nhanh, Trương Minh Vũ đã trở nên vô cùng phấn khích, bụng bắt đầu biểu tình.
Loanh quanh một hồi, Trương Minh Vũ mới âm thầm ngồi vào bàn ăn.
Hai cô gái đang bận rộn trong bếp.
Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi lộ ra một nụ cười.
Cảm giác khá hưởng thụ.
Hàn Quân Ngưng thì tất bật cả buổi, Lâm Kiều Hân thì bận rộn học tập ử bên cạnh.
Rất hài hòa.
Trương Minh Vũ khẽ dựa vào ghế, lặng lẽ cảm nhận khoảnh khắc tươi đẹp này.
Không lâu sau Lâm Kiều Hân bưng ra một đĩa thức ăn.
Lkj nhìn thấy Trương Minh Vũ đột nhiên xuất hiện liền giật mình, bước chân liền dừng lại.
Trương Minh Vũ mỉm cười, nói đùa: “Nhân viên phục vụ, mau mang đồ ăn lên đi, tôi đói sắp chết rồi”.
Sau khi nói xong trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ.
Lâm Kiều Hân hậm hực liếc mắt một cái, nói: “Mũi thính phết đấy”.
Trương Minh Vũ cười càng tươi hơn.