Một hồi lâu sau Trương Minh Vũ mới mở cửa ngồi vào.
Long Tam chậm rãi nói: “Cô sáu bảo tôi tới bảo vệ anh, bên đó cô ấy sẽ sắp xếp”.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Rất nhanh Long Tam đã nhấn ga và đi thẳng tới Sơ Tình.
Lâm Kiều Hân đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Tâm tư của Trương Minh Vũ đều đặt ở chuyện phát triển, không nghĩ quá nhiều.
Không lâu sau, chiếc Mercedes-Benz dừng lại trước cửa Sơ Tình.
Hai người xuống xe đi vào công ty.
Trương Minh Vũ không khỏi hưng phấn.
Tuy nhiên anh còn chưa đi được mấy bước, một âm thanh lanh lảnh vang lên: “Anh tới rồi, nghe nói hôm qua anh tới tìm tôi à?”
Hả?
Lâm Kiều Hân khẽ cau mày, thất vọng nhìn qua.
Đúng lúc nhìn thấy Trần Thắng Nam mặt mày tươi rói đi tới.
Trong mắt tràn đầy kính trọng.
Lâm Kiều Hân cười nói: “Đúng vậy, hôm qua muốn nhờ cậu giúp tôi sắp xếp tài liệu”.
Trần Thắng Nam cung kính nói: “Sắp xếp tài liệu gì? Bây giờ tôi sẽ đi làm”.
Ủa…
Trương Minh Vũ chần chừ một lát.
Lâm Kiều Hân mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: “Không cần, tôi sắp xếp xong rồi”.
Trong mắt Trần Thắng Nam hiện lên một tia kinh ngạc.
Trương Minh Vũ chỉ đành mỉm cười gật đầu.
Trần Thắng Nam lại cười nói: “Được, vậy còn cần tôi làm gì nữa không?”
“Hôm nay tôi có thời gian”.
Trương Minh Vũ vừa lên tiếng.
Nhưng còn chưa kịp nói xong, giọng nói lạnh lùng của Lâm Kiều Hân lại vang lên: “Không cần đâu, chuyện sau này tôi sẽ giúp anh ấy làm”.
Hả?
Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia nghi hoặc.
Lâm Kiều Hân hôm nay sao vậy…
Trần Thắng Nam cũng lộ ra vẻ gượng gạo.
Một hồi lâu sau mới cười nói: “À, được, vậy… có chuyện gì cần thì gọi tôi nhé”.
Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.
Trương Minh Vũ cười he he nói: “Được”.
Trần Thắng Nam gật đầu, xoay người đi vào trong.
Trương Minh Vũ ngạc nhiên nhìn Lâm Kiều Hân một cái.
Vẻ mặt của Lâm Kiều Hân thờ ơ, cô lặng lẽ nhìn về phía trước.
Như thể không có gì xảy ra.
Kỳ lạ…
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Bước về phía trước.
Chẳng mấy chốc, hai người trở lại văn phòng.
Trương Minh Vũ đặt chồng tài liệu lên bàn.
Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: “Có hai nhà hàng, một là nhà hàng Thiên Minh, một là nhà hàng Trung Hưng”.
“Thiên Minh tập trung vào tự phục vụ và sử dụng nhiều cấp độ tiệc tự chọn khác nhau để thu hút khách hàng".
"Từ hải sản cao cấp đến cơm hộp giá rẻ, họ có hơn 70 nhà hàng ở Ninh Châu".
“Đồ ăn ở Trung Hưng là thực phẩm thuần túy ngoại lai”.
"Mặc dù chỉ có ba mươi nhà hàng, nhưng tất cả đều là hàng chất lượng cao, giá cũng rất cao".
Nói xong liền nhìn mặt bàn.
Trương Minh Vũ nghe xong liền sửng sốt.
Cô biết chi tiết đến như vậy?
Chẳng trách vừa rồi ở sảnh cô nói là giao hết cho mình.
Chuyện này…
Trương Minh Vũ thực sự bị sốc.
Lâm Kiều Hân mặt không biểu cảm, nhưng trong đôi mắt đẹp đó lại hiện lên một tia tự mãn.
Một lúc lâu sao Trương Minh Vũ mới phản ứng lại.
Nhưng trong lòng vẫn thấy kỳ kỳ.
Khụ khụ.
Trương Minh Vũ ngượng ngủng ho khan 1 tiếng, cười nói: “Chuyện đó… vậy cô xem… nên tìm nhà hàng nào trước?”
Lâm Kiều Hân từ từ ngẩng đầu lên, cười lạnh nói: “Tìm Trung Hưng trước”.
Trương Minh Vũ ngây ra, hỏi: “Vì sao vậy?”