Phát hiện phía sau nhân viên phục vụ có một người phụ nữ mặc sườn xám đang đứng.
Tuổi tầm hơn ba mươi.
Dung mạo trên mức trung bình, nhưng thân hình này quả thực rất đáng tự hào.
Gợi cảm, đầy đặn!
Được bao trọn bởi chiếc sườn xám, trông càng mê hoặc hơn.
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên một tia sáng.
Nếu như không phải vì mặt không giống anh còn ngỡ rằng Quan Na tới rồi…
Lâm Kiều Hân cũng đứng dậy.
Mai Dược đi vào, cười nói: “Sếp Trương, ngưỡng mộ đã lâu”.
Trương Minh Vũ cười nói: “Sếp Mai khách sáo rồi, mau ngồi nào”.
Mai Dược gật đầu.
Ánh mắt chậm rãi quét qua, rất nhanh liền chú ý tới Lâm Kiều Hân bên cạnh.
Dù là phụ nữ nhưng trong mắt cô ấy vẫn hiện lên một tia kinh ngạc!
Xinh đẹp quá!
Mai Dược khựng lại 1 chút.
Trương Minh Vũ cười hỏi: “Sếp Mai, mời ngồi”.
À…
Mai Dược hoàn hồn lại, cười nói: “Vị này là…”
Trương Minh Vũ khẽ khẽ nhướng mày, cười nói: “Cô ấy ấy hả, cô ấy là…”
Còn chưa kịp nói xong đã bị ngắt lời.
Lâm Kiều Hân tiến lên một bước, cười nhẹ nói: “Sếp Mai, chào chị, tôi là vợ của anh ấy”.
Hả?
Nghe thế Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.
Vợ?
Ngay sau đó trong người Trương Minh Vũ dường như có vô số dòng điện chạy qua.
Đây…
Hết sức kinh hãi.
Lâm Kiều Hân thế mà có thể nói ra mấy lời này?
Mắt Mai Dược cũng hiện lên vẻ bất ngờ.
Một lúc sau mới cười nói: “Chào chị Trương”.
Rất khách sáo.
Mặt Lâm Kiều Hân không đổi sắc, nhẹ nhàng giơ tay ra.
Lúc này Mai Dược ngồi xuống.
Lâm Kiều Hân nhìn phía trước như thể chưa có chuyện này xảy ra.
Lặng lẽ ngồi xuống.
Trương Minh Vũ vẫn chưa hoàn hồn lại.
Mai Dược sửng sốt.
Sao thế?
Khụ khụ!
Lâm Kiều Hân ho một tiếng, buồn bực liếc mắt.
Cho dù trên mặt không để lộ biểu cảm gì.
Nhưng trong lòng cô… đã không được bình tĩnh.
Trương Minh Vũ bỗng hoàn hồn, gượng cười nói: “A… Ngồi… ngồi…”
Nói xong, anh mới nhận ra cả hai người kia đã ngồi xuống.
Chỉ có một mình anh đứng.
Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ gượng gạo.
Nhanh chóng ngồi xuống.
Mai Dược đưa mắt nhìn lướt qua Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.